Polaroid
Đợi Em Nói Yêu Anh

Đợi Em Nói Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324895

Bình chọn: 9.5.00/10/489 lượt.

luôn nói thích nhất tiếng đàn dương cầm, như vậy, để cô đánh cho mẹ nghe đi, đánh cho bà nghe một bản nhạc cuối cùng. Mười ngón tay vẫn lướt, miệng vẫn ca vang, tiếng hát truyền ra, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống lần nữa, gõ từng nhịp nhẹ nhàng trên phím đàn, từng nhịp từng nhịp trong trẻo mà bi thương. Cho đến khi nốt nhạc cuối cùng vừa cất lên, hai bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lại, gõ mạnh xuống phím đàn tạo thành từng tiếng bang bang thật lớn, cô đột nhiên bật khóc như một đứa trẻ. Trình Hạo vội vã chạy đến, ngồi ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, mặc cho cô ở trong lòng anh khóc nức nở, không nói lấy một lời. Khóc ra đi, để cho nỗi buồn ra trôi đi hết, để cho trái tim nhẹ nhõm thanh thản, tiểu Vũ đáng thương......

Trên đời này, có một nỗi đau, là mất đi người thân duy nhất...

Trên đời này, có một nỗi nhớ, là tưởng tượng người ấy luôn ở bên cạnh, muốn chạm, muốn ôm, lại phát hiện ra trước mắt chỉ là ảo ảnh, chạm nhẹ là biến mất.......

Anh đưa cô về nhà. Những ngày sau đó, cô bình tĩnh lại, không khóc nữa, chỉ là, cô nói ít hơn, cười ít hơn, nụ cười gượng gạo, thường xuyên ngẩn người nhìn lên trời, thần trí cũng ở trên mây. Những ngày sau đó, anh ở bên cô không rời, nói chuyện với cô nhiều hơn, cố gắng khiến cho cô cười, mỗi khi cô ngẩn người cũng sẽ dịu dàng ôm lấy cô, coi như không thấy. Nỗi đau của cô, anh hiểu chứ, anh cũng đã từng mất đi người thân như thế, nhưng có lẽ so với anh, cô thiệt thòi hơn nhiều lắm, còn gì đau đớn hơn tận mắt nhìn thấy người mình yêu nhất đột nhiên rời xa. Tâm luôn hi vọng cô có thể lấy lại nụ cười như xưa, cũng hi vọng cô có thể buông bỏ tất cả mà vui vẻ, nhưng lí trí lại hiểu rõ, làm sao có thể chứ, làm sao có thể đây, cứ như vậy gạt bỏ nỗi đau trong chốc lát, dù ngoài mặt không nói, nhưng mà tâm, đau lắm. Trái tim giống như bị khoét một lỗ sâu, dù thời gian có qua đi, lành lại, cũng sẽ mãi mãi để lại một vết sẹo mờ không thể xóa.

"Anh hai, em vừa nhìn thấy mẹ, bà ấy ở trên kia, nhìn em mỉm cười", cô ngồi trong lòng anh, thì thào từng tiếng một, nở nụ cười đầu tiên trong ngày. Anh theo ngón tay cô nhìn lên, chỉ thấy một bầu trời trong vắt không một gợn mây, có chăng chỉ là một màu xanh lam nhàn nhạt.

"Ừ, mẹ đang nhìn chúng ta", anh vuốt mái tóc dài của cô, cũng cười, chậm rãi đáp một tiếng.

"Mẹ không có quên"

"Ừ, không có quên"

Anh siết chặt vòng ôm, tựa cằm mình lên vai cô, thấp giọng thì thầm, mặc cho cô reo lên như đứa trẻ. Hai mắt cô nhìn bầu trời phía xa, một bàn tay đưa ra ngay trước mắt, dường như ở chỗ đó, có một người phụ nữ rất đẹp, ánh mắt cong cong, một bàn tay đưa ra phía cô, mỉm cười dịu dàng. Hai bàn tay nắm vào nhau, cô nở nụ cười thỏa mãn. Đúng vậy mà, cô cảm nhận được, bà ấy vẫn ở đây, luôn ở đây, ở đây, ở bên cô....

... ...

Trong suốt khoảng thời gian đó, việc Trình Hạo làm đầu tiên mỗi buổi sáng là thức dậy thật sớm rồi chạy sang phòng của Lâm Vũ, sau khi kiểm tra cô vẫn còn đang say giấc nồng thì anh mới đi đánh răng rửa mặt, xuống bếp nấu bữa sáng cho cô. Một buổi sáng, vẫn theo thói quen đó, anh theo thường lệ bước sang phòng cô trước tiên, chỉ là khi vừa bước sang liền giật mình phát hiện ra căn phòng của cô trống trơn, chăn và gối đều đã được gấp xếp cẩn thận, trên giường không có chút độ ấm. Nghĩ đến lần trước cô bỏ đi, trong lòng bất chợt sợ hãi, không kịp nghĩ gì liền cứ như vậy chạy xuống nhà tìm kiếm khắp nơi, cho đến khi đi ngang qua phòng bếp, đôi chân bỗng chợt dừng lại, nhìn thấy gì đó, trái tim đang lo sợ mới bắt đầu bình ổn lại, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ thấy ở nơi đó, một bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn trong bếp, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quay lưng lại phía anh, chăm chú đến mức không biết anh đã tới, cũng không biết anh đã vì cô mà lo sợ đến chừng nào. Một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn lan khắp căn bếp nhỏ, hương vị quen thuộc đã lâu không thấy, Trình Hạo từ từ bước lại gần cô, rất tự nhiên ôm lấy cô từ phía sau, trầm mặc không nói gì. Lâm Vũ vốn đang rất chú tâm không để ý tới xung quanh, khi bị anh đột nhiên ôm liền không nhịn được giật mình, nhưng chỉ trong chốc lát liền bình tĩnh lại, vui vẻ nở nụ cười

"Anh hai, sớm"

Hỏi một câu lại không thấy anh trả lời, Lâm Vũ không khỏi nhíu mày không hiểu, muốn quay lại nhìn xem lại bị anh ôm chặt cứng không thể động đậy

"Anh hai, làm sao vậy"

Cô hỏi lại lần nữa. Anh vẫn trầm mặc không trả lời, đầu của anh tựa vào vai của cô, hít hà mùi thơm mát trên mái tóc dài rồi dùng sức ôm cô thật chặt. Cho đến khi cô tưởng anh không trả lời nữa, lại bất chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp từ phía sau vọng đến, lời nói pha chút trách móc dịu dàng, nhiều hơn lại là sự quan tâm nồng đậm

"Anh cứ tưởng em bỏ đi như lần trước"

Ngừng một lúc, anh mới bổ sung thêm một câu

"Tiểu Vũ, đừng đột nhiên biến mất trước mặt anh như vậy, anh sẽ lo lắng phát điên lên mất"

Đến lúc này, Lâm Vũ mới hiểu rõ anh bị làm sao, trong lòng không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua, thêm đó lại trách bản thân mình vô tâm quá mức. Có lẽ mấy ngày nay, cô đã để mọi người lo lắng nhiều lắm,