
t đâu anh cũng đang nhớ tôi. Biết đâu, thời gian trôi qua ít lâu rồi, giờ lời nói dối của tôi có vẻ cũng không tệ đến thế nữa. Biết đâu…
Khi rẽ lên phố nhà mình, tôi nhìn thấy tấm biển rao bán bất động sản trước nhà Cal. Tim tôi đập loạn nhịp. Phải, tôi vẫn biết Cal đã có kế hoạch bán ngôi nhà. Tôi chỉ không nghĩ rằng sẽ sớm như vậy.
Cửa trước mở và một người phụ nữ xuất hiện… cô gái tóc vàng ở quán rượu. Người bạn tư vấn bất dộng sản của anh. Callahan theo ngay đằng sau.
Xe của Margaret không đỗ ở lối lên, nghĩa là không có người ủng hộ cho tôi. Chị đang có một vụ bị đình trệ nên rất có thể là chị đang ở văn phòng. Tôi chỉ có một mình. Tôi mở cửa và bước ra.
“Này, Cal,” tôi gọi. Giọng khá đanh thép.
Anh nhìn lên. “Chào,” anh nói, đóng cửa trước lại sau lưng. Anh và người phụ nữ bước xuống lối đi, nơi tôi từng đập Cal bằng một cái cào.
“Chào, tôi là Becky Mango, giống tên một loại quả(1)”, cô nói nhỏ nhẹ và chìa tay ra.
(1) Mango là quả xoài.
“Chào,” tôi nói. “Grace Emerson, như trong Ralph Wado(2).” Chà, chẳng phải là nghe có vẻ tội thật đáng yêu và kiêu kỳ sao. “Tôi sống ở nhà bên cạnh,” tôi thêm, liếc nhìn Cal. Anh đang nhìn quang cảnh mới xuất hiện trong tuần này. Không nhìn tôi.
(2) Ralph Wado Emerson (1803 -1882) nhà viết tiểu luận, nhà thơ, triết gia người Mỹ.
“Ngôi nhà đẹp lắm!” Becky thốt lên, trân trối nhìn ngôi nhà của tôi. “Nếu cô có bao giờ muốn bán nó thì gọi cho tôi nhé!” Cô thọc tay vào túi và lôi ra một tấm thiệp. Becky Mango, Công ty TNHH Bất động sản Mango. Có chứng chỉ Quản lý bất động sản. Logo khớp với hình trên tấm bảng bán nhà.
“Cảm ơn, tôi sẽ gọi,” tôi nói, rồi quay về phía người đàn ông trầm tư đứng bên cạnh cô. “Cal, nói chuyện một phút được không?”
Anh nhìn tôi, đôi mắt xanh đã từng lấp lánh tia cười ranh mãnh giờ mới thận trọng làm sao. “Được,” anh nói.
“Callahan, hẹn gặp lại anh tuần sau nhé?” Becky hỏi. “Tôi nghĩ mình có một cơ ngơi nữa mà có thể anh sẽ thấy hứng thú ở Glastonbury. Cần sửa chữa nâng cấp, sẽ rao trên thị trường vào tháng tới.”
“Được rồi. Tôi sẽ gọi cô.” Chúng tôi cùng nhìn theo khi cô vào xe và lái đi.
“Vậy là anh… anh đã xong ở đây rồi à?” tôi hỏi, dù câu trả lời đã khá rõ ràng.
“Phải.” Anh quăng chiếc túi vào thùng chiếc xe tải chở đồ của mình.
“Giờ anh định đi đâu?” Mắt cay cay, tôi chớp lia lịa.
“Anh sẽ xử lý một căn ở Granby,” anh nói. “Anh sẽ ở quanh đây cho tới khi ông anh… Miễn là ông còn sống.” Anh lấy chìa khóa ra khỏi túi, không nhìn tôi. “Nhưng anh không nghĩ là ông sẽ còn trên đời lâu nữa.”
Họng tôi nghẹn lại. Người thân thích cuối cùng của Cal, trừ người anh trai đã từ mặt. “Em xin lỗi, Cal,” tôi thì thầm.
“Cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã ghé thăm ông nữa.” Ánh mắt xanh thẳm của anh long lanh nhìn mắt tôi, rồi một lần nữa lại rơi xuống lối dẫn lên nhà.
“Callahan,” tôi nói, đặt tay lên tay anh, cánh tay rắn chắc. “Chúng ta… chúng ta nói chuyện được không?”
“Về cái gì, Grace?”
Tôi nuốt nước bọt. “Về vụ cãi nhau. Về… anh biết đấy. Anh và em.”
Anh dựa vào xe và khoanh tay. Ngôn ngữ cơ thể không hứa hẹn chút nào các bạn ạ. “Grace, anh nghĩ em… anh nghĩ em có một số chuyện cần phải giải quyết.” Anh chực nói gì đó khác, rồi lại thôi, lắc đầu. “Nghe này,” anh tiếp. “Em đã lừa dối anh kể từ cái ngày chúng ta gặp nhau. Anh có vấn đề với điều đó. Nói thẳng, anh không biết liệu em đã quên được Andrew chưa, và anh không muốn là cuộc tình chớp nhoáng để quên sầu của em. Anh đang tìm kiếm… thật ra, em biết anh đang tìm gì rồi.” Anh nhìn tôi nghiêm nghị, vẻ mặt không biểu hiện điều gì rõ ràng.
Một người vợ, hai đứa con, một bãi cỏ để cắt tỉa mỗi cuối tuần. “Cal, em…” Tôi dừng lại và cắn móng tay cái. “Được rồi. Anh có vấn đề với sự trung thực, vậy giờ em sẽ trung thực. Anh có phần đúng. Em dựng lên một người bạn trai bởi vì em chưa hoàn toàn quên được Andrew. Và em không muốn ai biết điều đó vì nó khiến em cảm thấy rất… nhỏ bé. Rất ngu ngốc, vác tù và cho cái người đã bỏ rơi mình vì em gái mình. Ngay cả việc giả vờ rằng em có một người bạn trai tuyệt vời cũng còn tốt hơn là để mọi người biết điều đó. Để cho mọi người nghĩ rằng có một anh chàng tuyệt vời ngoài kia ngưỡng mộ em… nó là một thay đổi tuyệt vời.”
Anh gật gù, nhưng không nói gì.
“Khi Andrew phải lòng Natalie…” Tôi dừng lại, rồi tiếp tục. “Em đã yêu anh ấy, anh ấy không yêu em nhiều đến thế, rồi chỉ mới gặp Nat đúng một lần, một người cơ bản là hoàn hảo về mọi mặt, còn là em gái em nữa, và anh ấy đã yêu con bé. Vượt qua điều đó thật chẳng dễ chút nào.”
“Chắc chắn là thế rồi,” anh nói, không phải là không trìu mến.
“Nhưng điều em đang muốn nói là giờ em đã quên hẳn Andrew rồi, Callahan. Em biết đáng ra em phải nói với anh sự thật về Wyatt, nhưng…” Giọng tôi vỡ ra. Tôi hắng giọng và ép mình tiếp tục. “Em không muốn anh nhìn nhận em như một kẻ lừa dối.”
Anh thở dài. Nhìn xuống đất và lắc nhẹ đầu. “Anh đang nghĩ đến lúc anh đưa em về nhà từ nhà hàng Blackie,” anh nói. “Lúc đó em đang có một cuộc hẹn đúng không?” Tôi gật đầu. “Anh cá là em đã khá… tuyệt vọng.”
“Phải,” tôi thì thầm.