XtGem Forum catalog
Đối Loạn Nghịch Luân

Đối Loạn Nghịch Luân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321743

Bình chọn: 7.00/10/174 lượt.

ơ ngẩn, hắn nhìn cả hai và nói không nên lời. Thậm chí y còn sợ là mình vì quá nhung nhớ nàng nên đã điên khùng thấy ra cảnh tượng này…

- Sao huynh dám làm ra chuyện này Mạnh Kỳ? Huynh muội hai người định làm ra chuyện loạn luân không ai chấp nhận sao?

Đối với Thọ Hiên, có thể bất chấp tất cả nam nhân trên đời để giành lấy Linh Nhi nhưng với Mạnh Kỳ thì hắn thật là không thể nào ngờ nổi. Thậm chí trước đây khi ganh tị vì Linh Nhi ngưỡng mộ Mạnh Kỳ, hắn đã từng thở nhẹ may mắn khi Mạnh Kỳ là đại ca của nàng. Nếu có một đối thủ tranh giành Linh Nhi như y sẽ khiến Thọ Hiên phải mất ăn mất ngủ vì lo thôi.

Giờ đây trước mắt hai huynh muội lại có những hành động như vậy, Thọ Hiên quá choáng váng.

Mạnh Kỳ cười ra một nụ cười khinh thường tất cả. Y ôm Linh Nhi trong vòng tay mình, mắt nhìn Thọ Hiên rồi nói…

- Có làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo hơn để độc chiếm được Linh Nhi ta cũng làm. Đừng để ta thấy ngươi lởn vởn gần Linh Nhi của ta nữa nếu không đừng có trách!

Cao thiếu gia nổi tiếng trầm tính ít nói nhưng vẫn đáng sợ, lời đe dọa này y nói ra lại càng không thể xem thường. Nói xong Mạnh Kỳ dẫn nàng đi bỏ lại Thọ Hiên vẫn ngồi đó khi trời rơi những hạt mưa lất phất. Hắn ta đã mất Linh Nhi vào tay một người mình không thể nào nghi ngờ được. Lẽ ra lúc trong thấy cách Mạnh Kỳ hôn lén Linh Nhi, hắn phải nghĩ ra trước.

Tất cả đều không thể nào biết trước được… làm sao dám tin Mạnh Kỳ có thể vì tiểu muội làm ra chuyện trái nghịch đạo nghĩa không ai chấp nhận đó.

Cơn mưa phùn làm mặt đường ướt dần cũng như vai áo cả hai. Tay Mạnh Kỳ vẫn nắm chặt dẫn nàng đi. Nàng nhìn từ sau dáng đại ca không biết có còn thấy thân quen hay là xa lạ, đáng sợ. Và Linh Nhi đứng lại ghì theo tay y đứng lại.

Y xoay lại nhìn nàng đứng trong mưa, mắt nhìn xuống không hướng đến mình. Giọng nàng lí nhí nghẹn ngào đều với tiếng mưa trên mái hiên bên cạnh…

- Tại sao như thế này… chúng ta là huynh muội, tại sao đại ca lại như thế chứ?

Cuối cùng nàng cũng bật khóc. Nàng không tin những gì mình trải qua không phải là một cơn ác mộng. Thực tại bị Mạnh Kỳ làm cho quá mức đau khổ. Nàng từ vô ưu hồn nhiên nay chỉ biết sợ hãi mọi chuyện, u buồn không còn một chút niềm vui. Tất cả chỉ vì Mạnh Kỳ làm ra những điều người ta cấm kị không tài nào chấp nhận.

Y cũng nhìn nàng qua cơn mưa, trong mắt y nàng lại khóc. Từ khi y có nàng cũng là lúc chứng khiến nàng khóc nhiều như vậy. Thế nhưng tay Mạnh Kỳ càng siết nhẹ lấy không có ý buông tay. Không trả lời cũng không giải thích cho câu hỏi của nàng, y nhẹ giọng hỏi lại một câu…

- Một ngày muội gọi huynh bao nhiêu tiếng “đại ca” là bao nhiêu lần huynh phải đau lòng muội có biết không?

Nàng nghe nhịp đập trong tim mình run nhẹ. Mắt nàng ngẫn nhìn y. Trước mắt nàng đại ca cười nhạt tỏ ra vô cùng khổ sở. Gương mặt, giọng nói tất cả đều không còn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy…

- …điều đau khổ nhất trong đời huynh là phải làm đại ca của muội! Xin muội đừng xem huynh là đại ca của muội nữa!

Linh Nhi nghẹn lại… vốn dĩ cả hai đã là huynh muội như vậy, có xem không phải cũng không thể đổi khác được. Nhưng vẻ đau khổ của Mạnh Kỳ nàng chưa từng nhìn thấy, tim nàng dường như cũng chịu một trận đau không thua kém gì. Nàng biết làm sao khi cũng không muốn đại ca phải đau lòng, lại không khiến mình tổn thương khi cứ tiếp diễn điều bị ngăn cấm.



Tối đó trời bão thật lớn, sấm chớp thi nhau đánh xuống thường làm Linh Nhi sợ hãi. Cây cối bị gió quật mạnh, mọi thứ đều phải cố gắng lắm mới trụ vững được. Nhưng nép trong vòng tay lớn nàng không còn nghe thấy kể cả tiếng mưa rơi.

Trong bóng tối nàng chỉ nghe hơi thở của Mạnh Kỳ và mình dồn dập. Nàng không tự nguyện nhưng đại ca cũng không ép buột thô bạo. Chỉ là nàng không thể ngăn lại chuyện sai trái đã trải qua, nàng là thuộc về Mạnh Kỳ mất rồi, có chống cự cũng chỉ khiến nàng đau khổ hơn.

Mạnh Kỳ biết Linh Nhi vẫn chưa toàn ý dễ chịu khi bên mình nhưng y sẽ làm mọi thứ thay đổi. Chỉ cần có lòng tin, núi cao vẫn có thể sang bằng. Y lại hôn lên môi nàng, cả người cùng nàng triền miên.

Sáng ra nàng toàn giật mình tỉnh dậy muộn. Nhũ mẫu để ý nàng ngủ say hơn, gương mặt khá tỉnh táo dù vẫn là dậy muộn. Nàng cũng không chịu cho nhũ mẫu hầu hạ khi tịnh thân như trước. Trước khi rời đi buổi sáng Mạnh Kỳ luôn mặc áo lại cho nàng nhưng vết tích trên người nàng vẫn còn sợ nhũ mẫu sẽ phát hiện ra.

Chiều tối Mạnh Kỳ lại đến nói sẽ cho nàng ăn và bảo nhũ mẫu nghỉ ngơi. Được vài ngày, sáng ra Linh Nhi đều có vẻ kì lạ nên nhũ mẫu lo lắng. Khi thay chăn đệm cho nàng, phát hiện từng vết dịch đã thấm khô trên giường nàng khiến bà ấy lo lắng. Nhũ mẫu nàng là người lớn có gia thất, gối chăn như thế này chỉ có thể là do ân ái động lại. Nghĩ đến kẻ dâm tặc vẫn còn tìm đến tiểu thư từng đêm khiến nhũ mẫu loạn lên vội đi gặp phu nhân.

Phu nhân cũng ngồi dậy ngay khi nghe…

- Cái gì… ngươi nói có kẻ vẫn đến cưỡng bức Linh Nhi sao? Chẳng lẽ có chuyện đó mà nó không nói ai nghe?

- Nô tì chỉ là nghi ngờ ban đầu! Có thể vì tiểu thư bị dọa sợ nên không dám nói!

- Thật là phi lí… Mai