
g tay mẫu thân, thậm chí cả việc quản được y, phu nhân cũng khó làm được.
- Mẫu thân đừng vội vui mừng… ta cũng không bênh vực cho mẫu thân đâu. Đây chỉ là lần cuối ta làm vì mẫu thân có công sinh ra ta trên đời này thôi. Nhục nhã hay xấu hổ ta nghĩ mẫu thân cũng biết suy nghĩ!? Nếu còn nghĩ ra những chuyện tồi bại cùng gã tình lang đó nữa thì lúc đó đừng có nói là ta bất hiếu không làm gì cho mẫu thân!
Phu nhân run lên trong tay của chính con trai mình. Bà ấy bị bao trùm bởi ánh mắt lạnh nhạt vô hồn không phải dành cho mẫu tử tình thâm. Lỗi do bà ấy chưa từng biết yêu con cái là gì hay là do y đã không còn bất cứ niềm tin dành cho người mẹ này.
Cuối cùng phu nhân vung tay đánh vào má y. Vì tự sâu trong lòng đang khiếp sợ nên cái đánh khá nhẹ so với những lần bà ấy dạy dỗ Mạnh Kỳ. Quả nhiên chính Mạnh Kỳ vì bạt tay kia chỉ nhếch mép, tay quẹt má rồi bỏ ra ngoài không đoái hoài mẫu thân bị bỏ lại. Phu nhân loạng choạng bước lùi, định ngồi xuống ghế trường lại té sụp xuống sàn. Chính bà ấy cười dại với hai hàng nước mắt. Trong đầu Cao phu nhân chỉ còn văng vẳng giọng Mạnh Kỳ… nhục nhã hay xấu hổ tự làm tự chịu… Trước mắt bà ấy đã bị chính con mình khinh rẻ rồi.
…
Tì nữ tuy luôn háo hức khi gặp thiếu gia nhưng hễ giáp mặt là chỉ biết khúm núm không dám làm gì. Tính y nói ít làm nhiều, lại hành xử khá lạnh nhạt nên khiến người đối diện không dám gần. Hôm nay thần sắc lại càng u ám. Tuy vạch trần chuyện mẫu thân và tam thúc ra ngăn họ hại phụ thân lần nữa là chuyện tốt nhưng y cũng là một con người, chính mẫu thân làm ra những chuyện đó làm sao y sung sướng nổi.
Dẫu chuyện vụng trộm này y đã biết được từ lâu nhưng hôm nay trong tâm vẫn như mới bị ai đó làm tổn thương.
Và chân Mạnh Kỳ ngừng lại nhìn khói cất cao phía bếp. Y nhẹ bước qua đó quả nhiên thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang cặm cụi nấu canh bổ cho phụ thân. Bỗng dưng nhiều thứ phải đau lòng hay cần đắn đo suy tính trong đầu bay đi mất dạng. Vốn dĩ thế gian này có điên đảo ra sao thì y chỉ cần biết mỗi mình sẽ có Linh Nhi bên cạnh là đủ lắm rồi.
Linh Nhi nếm lại thấy vừa ăn nên tâm trạng rất vui. Phụ thân tỉnh tuy chưa cử động hay nói gì cũng là có tiến triển tốt nên nàng càng cố gắng chăm sóc hơn. Hôm nay nàng nhất định cho phụ thân ăn hết món gà hầm sâm này của mình mới thỏa lòng mãn nguyện.
Đột nhiên bàn tay ôm lấy từ sau khiến Linh Nhi vung tay đổ cả chén nêm đang cầm.
Mạnh Kỳ nhắm mắt, tay càng thu lại ôm chặt lấy nàng, má áp lên mái tóc mềm trên đỉnh đầu nàng như tìm kiếm một điểm tựa. Linh Nhi có chút hốt hoảng song sớm nhận ra ngay kẻ to gan đó. Nàng mím môi lại, tim đập nhanh vì sợ hãi. Nàng không ngại chính là đại ca ôm mình song vẫn có ý gạt tay y ra khỏi người. Tuy vậy Mạnh Kỳ sức mạnh thế nào nàng hiểu rất rõ. Nếu nàng càng chống đối chỉ tự chuốt khổ sở thêm thôi.
Thế là nàng lại đảo mắt nhìn thử cửa bếp vẫn còn mở toan. Nàng không thể ép Mạnh Kỳ tránh xa thì chỉ còn biết lo ai đó sẽ phát hiện. Càng nghĩ đến chuyện của cả hai đã lún sâu vào tội lỗi đến như thế nào thì Linh Nhi chẳng dám nghĩ đến ngày tất cả bại lộ.
- Đại ca… mau bỏ muội ra!
Giọng nàng run run vì rất sợ hãi, tay lại lần nữa gở tay Mạnh Kỳ.
Y nhíu mày càng nhắm mắt cố gắng giữ mình tĩnh tâm. Thật sự trong lòng y không hề muốn đối nghịch ai cả từ mẹ cho đến luân lí cả thế gian này. Nhưng có lẽ y là một người không thể hài lòng với sự sắp đặt sẵn của ông trời, y thà tự để mình khổ sở còn hơn không có được những gì mình muốn.
Bếp canh hầm vẫn còn sôi nhẹ trên bếp. Cả căn bếp Cao gia ngập mùi thơm nhẹ cùng chút im lặng chùn xuống.
Khi cơn sợ hãi thoáng qua, Linh Nhi cũng nhận ra hơi thở khó nhọc từ ngực của y. Thế là nàng len lén xoay nhìn nhưng Mạnh Kỳ chỉ ôm ngăn nàng nhìn rõ. Nàng đã là tiểu muội của y cả đời, y tuy khô khan lạnh lùng ra sao trước mặt người ta thì cũng không thể giấu hết được nàng.
Nàng biết mỗi khi y có chuyện buồn hay mang trong tâm điều gì đó phiền muộn không thể nói ra cùng ai là lại tự nhốt mình trong thư phòng, ngồi lặng lẽ một mình thở nặng nhọc. Không ai đoán nổi suy nghĩ trong đầu y cũng vì y là một người suy nghĩ rất nhiều lại không chút thể hiện ra điều ấy. Đôi lúc nàng thấy y thật cứng đầu khi cứ cố làm tốt tất cả mọi chuyện dù có là việc ngoài tầm với của bản thân. Tuy thế cũng tốt vì sẽ lấp đầy những khiếm khuyết của bản thân nhờ sự cố gắng song sẽ rất mệt mỏi. Dẫu sao chỉ cần tỏ ra yếu đuối, nhờ ai đó làm giúp thì cũng đâu có tồi tệ lắm đâu.
Nhũ mẫu đang đi tới bếp định xem tiểu thư nấu canh cho lão gia đến đâu rồi thì giật mình nép bên thềm cửa. Ban đầu bà ấy còn tưởng thiếu gia đang lén lút ôm ấp nữ nhân nào đó nhưng nhìn lại chính là tiểu thư. Nếu cả hai huynh muội bên nhau không có gì khác thường, song cái cách Mạnh Kỳ ôm lấy Linh Nhi thật kì lạ. Dù không thể nào nghĩ ra những chuyện trái với đạo nghĩa nhưng nhũ mẫu cũng sinh chút hoài nghi.
Nàng cuối cùng thay vì gở tay y ra khỏi người lại ôm lấy vòng tay ấy trước người mình. Nếu là nàng của trước đây đã không ngần ngại ôm lấy cổ đại ca và đòi y nói ra ngay với mình chuyện y đan