
g khó chịu trong lòng. Nhưng nàng của giờ đây đã không thể tự nhiên thoải mái cùng với y, cứ như cả hai phải bắt đầu lại từ nơi rất xa lạ với nhau.
- Có chuyện gì sao…?
Mạnh Kỳ không trả lời nàng, y lắc đầu rồi tiếp tục dụi mặt vào tóc nàng. Linh Nhi lại mím mím môi rồi nói…
- Nếu không nói thì bỏ Linh Nhi ra ngay đi. Lỡ ai đó nhìn thấy… đại ca!
Y cố chấp vẫn không buông khiến nàng bất lực.
Cuối cùng Linh Nhi cũng chịu thua. Đến lúc y cứng đầu thì nàng phải là người cưng chiều y thôi…
- Nếu… huynh bỏ muội ra… thì Linh Nhi sẽ nấu chè cho đại ca ăn chịu không?
Mạnh Kỳ mở mắt ra ngay. Y không thích ngọt nhưng là chè của nàng thì sẽ ăn hết. Nàng cũng mừng rỡ vì cả người được buông nhẹ dù y vẫn cạnh bên. Nàng có một chút ngại ngùng kì lạ sau khi nói thế nên chậm chậm nhìn lên. Không ngờ Mạnh Kỳ cười thật tươi với nàng vì y thật sự vui lắm.
Từ ngày y dùng cách ép nàng thuộc về mình, hôm nay nàng lại là Linh Nhi của y như trước không còn vấn vươn giận dỗi. Lòng y không phải đá sỏi, y cũng không phải là vô cảm xúc không biết cười. Chỉ là y dành hết chỉ riêng với người y muốn trao cho.
Linh Nhi ngẩn ngơ cứ như chưa từng được nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ nào của đại ca. Tuấn nhan khó ai sánh bằng kia dĩ nhiên cười lên không lời lẽ nào gột tả hết nét cuống hút. Chỉ một nụ cười dễ làm khuynh đảo rất nhiều mỹ nữ. Có lẽ bởi vì thế Linh Nhi lần đầu tiên lúng túng chẳng biết làm sao. Tim nàng là lần đầu tiên đập sai nhịp vì chính đại ca của mình.
Điều đó có lẽ là sai nhưng còn có thể sai thêm như thế nào nữa chứ?
——— ————
Viên chè tròn tròn ngon mắt chưa ăn kịp đã nằm trên mặt gỗ nâu nhẵn cùng chén chè nghiêng vừa hay không rơi vỡ khỏi bàn. Chè mang đến chưa kịp nếm thử qua hết, nàng đã rên rỉ ôm lấy vai Mạnh Kỳ quấn lấy nhau trên giường.
Không như phòng nàng, ở chính phòng của thiếu gia tuyệt đối khi có y không ai dám lởn vởn xung quanh. Tuy nhiên như thế Linh Nhi cũng không an lòng. Nàng là chiều theo ý của đại ca như vậy nhưng tâm chưa bao giờ chấp nhận. Chỉ là nàng yếu đuối không thể làm khác, tiếc nàng là hèn nhát không thể chống lại được y.
Gió đông se lạnh thanh mát thổi vào trong phòng, phất nhẹ mạng che bên giường. Mạnh Kỳ nhìn rõ nữ nhân dưới thân mình nhỏ nhắn đáng yêu với chút ánh nắng chiều dễ chịu. Y thấy nàng hễ nhìn vào mắt mình là lại nghiêng đầu xoay đi, không cũng là nhắm mắt ra vẻ không phản đối chống cự nhưng cũng không làm y hài lòng.
Thế là y dừng ngay nhịp động đang còn dồn dập làm nàng có chút nhíu mi lo lắng. Linh Nhi lo không biết Mạnh Kỳ có tạm nghỉ để làm gì đó khiến nàng mệt hơn hay không. Nhưng lại càng lo cơ thể nàng đang vô tri cần y lấp đầy, nếu y dừng lại nàng không có gan nói ra chuyện xấu hổ và không nên đó.
Xong tay Mạnh Kỳ vòng xuống dưới tấm lưng và mông nàng. Nàng vừa mở mắt nhìn thì cả người được đỡ trở theo người y. Thân thể cả hai liền kề nhưng tư thế thay đổi. Má nàng sớm đỏ lên nhìn Mạnh Kỳ ngồi tựa lưng nhàn hạ vào thành giường phía trước, còn nàng quả nhiên ngồi ngay trên người y với chính nóng thiếc vẫn còn nằm sâu trong người nàng.
Đoán không sai y lại làm trò khiến nàng “mệt” hơn rồi. Giờ nàng có muốn tránh nhìn mặt y cũng khó với tư thế ngồi đối diện này. Dù nàng có muốn ngồi nhắm mắt cũng không khó nhưng tư thế này thật quá xấu hổ. Thế là Linh Nhi có ý nhỏm người lên định thoát ra thì không ngờ khiến cho hoa huyệt trượt dài dọc theo cột thịt đang căng cứng. Hoa dịch theo tư thế thẳng đứng chạy dọc xuống thân nóng thiếc càng cảm nhận rõ là cả hai đang hòa làm một.
Linh Nhi mắc cỡ, thế là nàng không dám nhích thêm lên nên ngồi xuống lại khiến cửa mình nuốt sâu phần thân thể thô cứng của y vào. Như hai nửa vừa vặn dành cho nhau, hoa huyệt của nàng khít chặt dọc thân vật nam tính đang bừng bừng tinh khí.
Giờ nàng thật sự là mắc kẹt không biết phải làm sao. Nàng muốn thoát ra lại càng khiến cả người thêm nhức nhối muốn thêm chút gì đó đơn thuần là hoang dại của thể xác.
Mắt tròn nhìn lên và quả nhiên môi y cong nhẹ cười không khác chi trêu chọc nàng. Linh Nhi tức nhưng không làm được gì. Vách tường hoa lên một chút co thắt càng thâu lấy nóng thiếc của y trong người lúc này khiến nàng thở nhọc, tay phải tì lấy ngực y mới không mất phương hướng.
Và Linh Nhi vụng về nhìn thẳng xuống ngay khung xương mu hạ thân mình đang liền với hạ thân của y. Nơi giao hoan mang chút ướt át xấu hổ. Nàng thật không dám nhìn thêm nhưng cơ bụng săn chắc với múi cơ hằn nhẹ theo nhịp thở của Mạnh Kỳ làm nàng xao lãng. Nàng thử nhìn lên nước da tuy có ngâm màu hơn da nàng nhưng vẫn rất sáng. Vốn một công tử không phải làm gì quá vất vả nặng nhọc thì cũng không bị cháy nắng nhiều. Theo dọc từ múi bụng từng nhịp thở là đến hai bờ ngực vuông vức.
Thật sự nàng cứ cho dáng đại ca thích hợp là một thư sinh thanh tú nhưng đến tận giờ mới biết dáng y không quá cường tráng nhưng thập phần toát ra hết sự mạnh mẽ của nam nhân.
Tay nàng rụt rè đã tì lên ngực y nên hơi di xuống với một chút tò mò. Mồ hôi quá sức còn vươn làm bóng làn da sáng. Cơ ngực thật cứng chắc không khác gì một túi cát