Insane
Đối Loạn Nghịch Luân

Đối Loạn Nghịch Luân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321415

Bình chọn: 8.5.00/10/141 lượt.

ắng và lạc đến phố kỷ viện.

Khi quay lại nhìn, bóng dáng hai tên lưu manh mất hút thật kì lạ. Linh Nhi không nghĩ mình có thể chạy nhanh đến mức bỏ xa hai gã đó như vậy.

Tên lưu manh thứ hai cuối cùng cũng chịu không nổi cú đấm kình lực té đè ngay lên tên đồng bọn. Y phủi nhẹ tay, tém bẩn khỏi áo gấm trắng cao sang của mình rồi nhặt lên cây lụa. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua, Mạnh Kỳ lại không ngăn mình đá thêm hai tên lưu manh dám động vào Linh Nhi. Nếu không vì Linh Nhi đã chạy trước có lẽ y cũng làm một trận ra trò thừa sống thiếu chết dành cho hai tên đó rồi.

Mạnh Kỳ nhanh chóng xoay lại thấy con phố phía trước, sắc diện lập tức càng tối sầm. Linh Nhi lúc này sợ hãi lùi lùi khi bị những nam nhân say khướt ve vãn vì dung nhan của nàng. Bàn tay muốn động vào nàng, nàng khinh hãi né tránh. Mắt nhắm chặt vươn lệ không biết phải làm sao thì đột ngột bị một lực kéo mạnh. Thứ nàng cảm nhận đầu tiên chính là bờ ngực lớn mạnh mẽ.

Linh Nhi mở mắt nhìn lên thấy Mạnh Kỳ kéo mình đi. Nàng mừng rỡ như sống lại cứ nghĩ thật may mắn có y xuất hiện lúc này. Nhưng niềm vui được bảo vệ biến mau khi y giận dữ kéo nàng vào một góc hẻm vắng vẻ.

Đáng sợ là gì chứ?

Giờ đây chính nàng co ro sợ hãi nam nhân trước mặt mình hơn bất cứ ai trên cõi đời này.

- Hết hồi 18 -

Linh Nhi mở mắt nhìn lên thấy Mạnh Kỳ kéo mình đi. Nàng mừng rỡ như sống lại cứ nghĩ thật may mắn có y xuất hiện lúc này. Nhưng niềm vui được bảo vệ biến mau khi y giận dữ kéo nàng vào một góc hẻm vắng vẻ.

Bên ngoài hẻm còn ồn ào dòng người qua lại mua vui trong cơn say bí tỉ. Hai bên tường hẹp hẻm này cũng chính là sau bếp của tửu lâu đấu lưng vào nhau. Nhà bếp có cửa sổ cao hai trượng sáng đèn tỏa khói thức ăn nghi ngút trên đầu cả hai.

Linh Nhi đứng run rẩy, lưng tựa vào tường sau mới có thể tự đứng trên đôi chân mình. Ban nảy nàng đã sợ lắm rồi, giờ nhìn Mạnh Kỳ chống tay vào kiềm nàng lại, tuấn nhan vốn lạnh nhạt đã hoàn toàn ngập trong giận dữ càng làm tâm nàng kinh hoảng.

Tay y đấm mạnh vào tường kế má nàng khiến gạch nứt một mảng, Linh Nhi chỉ biết nhắm chặt mắt nghe la…

- Muội nghĩ có một thân võ nghệ đầy mình hay sao? Ngoan ngoãn nghe lời quản thúc đưa về thì có xảy ra chuyện như thế đâu? Đã lớn như vậy sao vẫn ngốc nghếch khiến người ta không thể nào an tâm được!?

Linh Nhi hé mắt nhìn Mạnh Kỳ thở rất giận – rất giận nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện ra nàng làm gì trong xưởng y đều biết. Vậy là Mạnh Kỳ xuất hiện cứu nàng cũng không hề trùng hợp. Linh Nhi lên tiếng cũng nhỏ xíu có lẽ vì sợ y…

- Huynh theo Linh Nhi sao?

Nàng còn hỏi với bộ mặt ngây ngô như vậy, dáng vẻ thập phần đáng yêu khiêu khích nam nhân. Nghĩ đến ban nảy nàng bị ve vãn, y không tài nào kéo sự điềm tĩnh lạnh nhạt trở lại như thường. Tay y túm lấy má khiến nàng mím môi không dám nhúc nhích dẫu chỉ một chút.

Thật sự vẻ lạnh nhạt chán ghét kia vẫn hợp với hơn nét dữ tợn này. Mạnh Kỳ khiến nàng sợ lắm rồi.

- Biết tối trời rồi sao vẫn cứ đi một mình như vậy? Nữ nhi không nên đi một mình. Chẵng lẽ huynh phải dạy lại cho muội cả chuyện như vậy sao?

Nàng nhìn Mạnh Kỳ, y theo nàng, bảo vệ nàng rồi còn tức giận như vậy. Thế thì thời gian qua khi nàng vẫn đi khuya về một mình y đã ở đâu. Nàng đột nhiên thấy giận trong lòng không sao hiểu được. Nàng có đáng để cho y la mắng như vậy không chứ?

Linh Nhi xoay mặt qua một hướng khác không nhìn mặt Mạnh Kỳ rồi cứng giọng đáp…

- Loại nữ nhân thất thân như muội không còn ai muốn… càng chẳng cần đến phiên huynh lo cho như vậy!?

Y bất ngờ chẳng thể nào nghĩ Linh Nhi trả lời lại như thế với mình. Cơn giận kia càng không thể nào kiềm xuống ngay khoảnh khắc này.

Bên trên, trong bếp đang vang vọng nhiều tiếng người cùng tiếng cắt bằm xào nấu, không ai phát hiện bên dưới góc cửa sổ hướng ra góc hẻm chẳng ai để ý có cả hai. Mạnh Kỳ ép nàng phải nhìn vào mắt mình. Khóe mi nàng vươn lệ nhìn y đầy nét ương bướng không khuất phục cũng như không để y thấy nàng là đang sợ …

- Linh Nhi huynh biết không nhu nhược như vậy!?

- Linh Nhi huynh biết đã chết từ lâu rồi… chẳng có Linh Nhi khờ dại chờ huynh bảo vệ hay đến la mắng như thế này. Chẳng còn nữa đâu!?… hic không có huynh mọi thứ vẫn rất tốt đẹp. Lẽ ra huynh không nên trở về rồi nghĩ chẳng có gì thay đổi! …hic Tất cả đều khác hết rồi!

Mạnh Kỳ đứng nhìn nước mắt nàng rơi mặn đắng. Thì ra cuối cùng nàng nghĩ như vậy trong lòng. Nàng đã mạnh mẽ rất nhiều khi y không còn ở đây. Y cảm thấy nực cười khi nghĩ đến tất cả đều không còn như trước. Thâm tâm y vẫn còn khờ đến mức nghĩ xa cách không làm nàng và y đổi khác. Y bỏ đi mong nàng một mình mạnh mẽ hơn nhưng lại không muốn nàng thay đổi… thật là quá ngốc.

Nhưng Mạnh Kỳ nhìn nàng lúc này. Trong tâm y không đổi, chính vì thế y mặc kệ mọi thứ xung quanh có ra sao thì đối với Linh Nhi không khác được.

Linh Nhi đang nghe lòng đau đớn, nước mắt tuông theo vết thương lòng lớn chính y làm ra thì sững sốt vùng vẫy. Mạnh Kỳ giữ lấy má nàng, ép môi nàng thâu vào môi mình không có khe hở nhỏ. Nàng không nhắm mắt, lòng không muốn nên hai tay thi nhau đánh v