
ào đôi vai lớn quyết vùng thoát.
Cái đánh của nàng không làm Mạnh Kỳ đau nhưng cũng không thể thoải mái. Y lại nghiêng nhẹ đầu lướt môi mình trượt qua đầu môi nàng. Nàng không còn đường kêu gào hay né tránh, môi lưỡi đều bị y chiếm đoạt. Nước mắt nàng vẫn tuông, hai tay uất hận bấu không buông vai áo của Mạnh Kỳ khi nụ hôn cưỡng ép kia chỉ có mãnh liệt thêm không ngừng lại.
Y luôn hành xử đối với nàng tùy tiện như vậy nhưng Linh Nhi lại tự giận mình không tài nào thật sự có thể căm hận được y.
Cánh cửa sổ phòng bếp mở rộng buông khói bánh bao thơm phức. Đầu bếp bận rộn qua lại làm việc. Linh Nhi hướng mắt lên cao hi vọng có thể kêu được một lời cầu cứu nhưng bất lực. Ngực trần trắng tròn cà nhẹ lên tường gạch nung ngay trước mặt nàng. Nàng dùng tay đang chống trụ lên tường ngăn lại xiêm y bên dưới thì cả người vì chút lực hướng đến đổ sụp về trước. Cuối cùng, nàng chỉ có cam chịu cắn môi rưng lệ áp má giấu vào tường không nghĩ mình có thể bị đối xử như thế trong hoàn cảnh này.
Bên ngoài người qua lại rất nhiều, nàng giờ cũng chẳng có gan gọi ai vào để họ thấy bộ dạng hổ thẹn của mình lúc này.
Mạnh Kỳ từ sau cắn nhẹ lên vai nàng, tay từ hông tém cao áo lụa. Nàng hễ muốn chống cự y lại cắn chặt đau hơn. Da non vì thế sớm đỏ tấy vết cắn. Hai chân nàng run rẩy đứng với mãnh tiết khố đã bị xé toạt. Nàng không còn sức nói nhưng nếu y thật sự làm vậy với nàng như thế lần nữa tại nơi này, nàng sẽ tuyệt đối hận y.
Mắt y hướng đến mông tròn vẫn động lòng không thay đổi. Chút ánh sáng từ khung cửa sổ bếp hấp hé cho y đủ nhìn nữa thân thể nữ nhân đang bị mạo phạm. Hơi thở y đã dồn dập không còn ngăn nổi mình khi cơn giận vẫn chưa buông.
Sẽ có một thứ không bao giờ thay đổi đó chính là nàng mãi chỉ thuộc về riêng y.
Linh Nhi nhíu mi, lệ rưng khóe mắt cảm thấy nóng thiếc khó khăn chinh phục vách tường hoa vắng vẻ khách viếng từ lâu. Mạnh Kỳ không vì vậy nôn nóng, hơi thở sau lưng nàng thưởng nhẹ mùi hương ngọt ngào nơi mang tai. Môi y lướt dọc da cổ non mền khiến nàng khó chịu có né tránh cũng không xong. Hai chân nàng run rẩy nhón lên cao, nóng thiếc cuối cùng tiến sâu chôn vùi trong người nàng. Hai bàn tay nàng lúc này buông xuôi chỉ biết bấu vào thành tường chấp nhận đã thành kẻ thua cuộc.
Tay Mạnh Kỳ giữ lấy hông thon kéo nhẹ người nàng hạ dần, nóng thiếc đã không còn ngần ngừ từng nhịp động ham muốn ra vào nơi tư mật ngọt ngào. Ban đầu khó chịu, thân thể nàng sau lại sớm nhớ lúc y gần gũi, dịch mật tuông ra hoa huyệt không ngăn từng động sâu vào bên trong.
Ngoài phố và cả trong căn bếp kia không ai phát giác ra thế nhưng Linh Nhi vẫn úp mặt đi khóc thầm thật mong chuyện này sớm ngừng lại. Nàng phải trải qua quá nhiều không cần đến mức này nữa. Thậm chí nếu y có ý dời ngay vào căn phòng nào đó hành xử nàng ra sao Linh Nhi cũng sẵn sàng chấp nhận không chống đối, miễn là đừng tại nơi hẻm vắng vẻ như vậy. Nhưng Mạnh Kỳ một khi đã bắt đầu thì đến kết thúc mới ngừng lại…
Cự vật miết sát bên ngoài cửa hoa huyệt một lượt rồi mới tiến sâu chiếm lấy vách hoa nhạy cảm. Cơ thể nàng si ngốc run lên không sao chịu được. Dịch hoa tuông ra ngoài phiến theo thân nóng thiếc khi mãi miết bên ngoài càng khích thích khó chịu. Linh Nhi cắn chặt đầu ngón tay, cứ bị y trêu chọc như vậy nàng thật không chịu đựng nổi nữa.
Nàng dồn sức đứng thẳng đẩy y ra sau. Mạnh Kỳ nhìn nàng xoay nhìn mình bằng ánh mắt đẫm lệ van xin. Trên áo đã xộc xệch, nửa dưới xiêm y còn vướn trên người cũng không che đậy bao nhiêu, nàng nghĩ với bộ dạng như thế van xin y sẽ tha cho được sao? Mạnh Kỳ xa nàng đủ để nhớ nhung chết đi sống lại, dù có ép nàng thì y cũng không thể tha…
- Đừng…
Nàng nói không trọn chữ, y thẳng tay dồn quay người lại để dối diện với nàng, tay nâng người nàng lên để hôn vùi lên đôi nhũ hoa ngọt ngào. Nàng bây giờ thân thể càng hảo toàn mặn mà cuống hút hơn xưa. Hai tay nàng quàng trên vai y theo phản xạ khi hạ thân cũng quyến luyến cự vật nóng bừng. Y dùng tay nâng một bên đùi hoa khiến nơi tư mật rộng mở thẳng lối cho cự vật chiếm đoạt. Từng nhịp tới lui của y mang cho nàng từng trận rên rỉ lúc yêu kiều khi lại mang chút thảm thiết khi quá sức chịu đựng. Cuối cùng sợ người trong bếp sẽ phát hiện, nàng không gào cứu được lại cắn cánh tay áo gấm nam nhân ngăn mình lại.
Mạnh Kỳ ôm lấy người nàng, cự vật to lớn dồn dồn tới lui hoa huyệt nhắc lại nàng là của riêng hắn. Linh Nhi yếu sức càng cắn chặt hơn tay áo gấm, mắt rưng lệ khép chặt khi nghe luồng khí nóng xối xã len vào sâu trong người. Mạnh Kỳ thở dồn, cảm giác khoái cảm từ thân thể của nàng không gì có thể thay thế.
Y đứng lùi ra, vì cả hai vẫn đứng nên ngay sau đó bạch dịch tươm theo cửa hoa huyệt chảy dài xuống chân nàng. Linh Nhi nghe hai má không thể nóng hơn, vừa xấu hổ vừa túng quẫn tức giận. Nhưng đôi chân run run ngăn nàng tự đứng vững. Thân thể nữ nhi sau khi bị xâm phạm đổ vào tay y. Nơi tư mật run rẩy, nàng khóc giận chỉ có thể đánh hờn vào người y từng cái yếu đuối.
Còn tay Mạnh Kỳ lại mạnh mẽ giữ chặt nàng như gọng như kiềm, sau vùi hôn lên môi hồng thì thầm v