
ì thế?!!" giọng nói đó... không .... không phải là giọng Candy!! Mà là Salasa!! Trong cơn mê man, Kid
không hề phân biệt.... nhưng bây giờ, tất cả như 1 cuốn phim quay
chậm... hiện lại dần trong kí ức anh.... Anh bị điên thật rồi!!!!!! Trời ơi!!!!!!
__________________________________
Kid điềm tĩnh ăn hết tô cháo. Đối diện anh không ai khác, chính là Ken. Sau khi đợi Kid ăn xong, uống thuốc đầy đủ. Ken mới mở lời:
_ Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với mày vậy?
_ Tao...._ Kid cắn chặt môi. Anh không muốn nhớ lại......
_ Mày không nói, tao cũng biết!_ Ken khoanh tay, nhìn Kid với ánh mắt khó chịu.
_ Mày thì biết cái gì?_ Kid cảm thấy nực cười.
_ Candy... nói chia tay rồi phải không?_ Ken mở miệng nói 1 cách thận trọng.
_ Mày thôi đi!_ Kid quát lên!
_ Mày bị cái quái gì vậy hả?_ Ken bực tức đáp._ Tao biết rằng thể nào cũng có chuyện như vậy xảy ra mà, tao đã...
_ Tao bảo mày thôi đi!!!!!!!!_ Kid trừng mắt nhìn Ken!!!
_ Mày trốn tránh thì sẽ giải quyết được vấn đề sao?!!!!!!_ Ken vẫn tiếp tục!!!!
_ Một là mày câm mồm lại!!! Hai là cút khỏi nhà tao!!!!!_ Kid giận dữ
quát to. Anh không muốn nhớ lại!!!!!!!!! Đừng bắt ép!!!!!!!!
_ Mày không cần đuổi, tao cũng đi!!!_ Ken tức tối giật lấy cái áo khoác
đang vắt trên ghế, rồi ném thẳng vào mặt Kid 1 tờ báo_ Tao im!! Và tao
cũng cút!! Mày hãy xem đi!!!! Tao biết mà!!Mày đúng là thằng ngu!!!!!!!! Để người ta giật lấy như vậy, xem ra mày chẳng đáng làm bạn tao!!!!!!!! Tao biến cho khuất mắt mày đây!!!!! Đọc cho kĩ để mà tỉnh ra!!!!!!!!_
Ken nghiến răng, rồi bỏ đi trong trạng thái đầy giận dữ!!!!
Kid bực bội ném tờ báo sang 1 bên, tay bóp trán, càng ngày càng cảm
thấy khó chịu!!!!!!!" Đúng vậy!!! Mày cút đi!!!!!! Tao muốn ở 1 mình!!!
Hãy để tao 1 mình... tao không cần!!! Không cần bất cứ ai thương
hại!!!!!!!!!!!" Kid mệt mỏi nằm dài trên giường. Ánh nắng mặt trời khiến
anh cảm thấy khó chịu. Anh không muốn tỉnh, anh vốn không hề muốn tỉnh
dậy. Không ai mượn cô nàng Salasa ấy phải chăm sóc cho anh.. Sao không
để anh chết đi cơ chứ! Nhưng người ta có công cứu anh, anh không cảm ơn
thì thôi, đâu thể mắng CHỬI, trách cứ người ta như vậy được. Kid ngao
ngán thở dài...
Bây giờ, còn sót lại trong anh chỉ là niềm đau đớn khôn nguôi, chỉ là
nỗi nhớ nhung muôn thuở. Kid biết, Ken luôn đúng. Anh đúng là kẻ ngu
ngốc. Bình tĩnh hơn, Kid vớ lấy tờ báo lúc nãy, mở ra đọc. Mắt anh lướt
qua từng dòng chữ trên trang nhất, tay run rẩy. Rồi bằng tất cả những
căm ghét giận dữ trong lòng, anh vò nát và ném thẳng tờ báo vào sọt rác 1 cách không thương tiếc!!!!!
Kid ôm đầu, cúi gục xuống. Chán chường. Đau khổ. Mỏi mệt. Trong trái
tim anh, vết thương từ 10 năm trước lại bắt đầu nhức nhối.... vậy là.... Anh đã cố gắng vô ích thật ư? Người con trai đó là vị hôn phu của cô.
Người chồng tương lai danh chính ngôn thuận. Còn anh.... anh chỉ là kẻ
qua đường........ Hóa ra là vậy.... thế nên, người đó mới có thể mỉm
cười đắc thắng trước mặt anh.... bởi vì anh ta có tất cả...... có tất cả những gì cô cần..... Kid cười khẩy chính bản thân mình... quá ư ngu
ngốc!! Cô.... không yêu anh... nhưng vẫn ở bên anh.... là vì cái gì?
Thương hại anh sao? ... anh bật cười, nhưng từ khóe mắt, những giọt lệ
mặn chát lại bắt đầu rơi........ Nhưng anh đâu thể trách cô? bởi vì anh
là người đã chấp nhận yêu cô không cần đáp trả.... nên anh có quyền gì
để giữ cô lại ? Anh biết.... cô bên anh nhưng chẳng bao giờ cảm thấy
thật sự yên bình... bên anh, cô luôn âu lo thấp thỏm....... anh không
hiểu cô nghĩ gì, chẳng biết cô thích gì, lại càng không thể cho cô những gì cô muốn....... anh không bảo vệ được cô... cô không chia sẻ với anh
là vì anh không thể giúp gì cho cô được..... trong tay anh, bây giờ
không có thứ gì cả......ngoài tình yêu... Nhưng trên đời này, không phải cứ có tình yêu thì sẽ giải quyết được mọi chuyện. Là anh quá ngây thơ, hay anh quá ngu xuẩn nên không thể nhận ra điều đó? Cô quyết định rời
xa anh, là quyết định đúng đắn.... Kid cắn chặt môi.... là con gái, lựa chọn người mình cảm thấy tin tưởng, an toàn khi ở bên mới là quyết định chính xác. Anh cũng hiểu, yêu là 1 chuyện, kết hôn lại là 1 chuyện hoàn toàn khác. Cô không an tâm khi ở bên anh, là tại bản thân anh kém cỏi,
không thể trở thành chỗ dựa tinh thần cho cô. Bất cứ người con gái nào
cũng muốn được bảo vệ che chở. Anh cũng muốn bảo vệ người mình yêu,
nhưng anh chẳng thể nào làm được....... đôi tay này... liệu có thể bảo
vệ cô? Khi bản thân anh, anh còn buông xuôi mặc kệ.....?...
Đúng vậy. Chẳng thể trách ai..... chỉ có thể trách số mệnh....... anh
và cô.. có duyên nhưng không có phận... âu cũng là lẽ thường
tình......nếu anh sớm buông tay cô ra... có lẽ đã chẳng có kết cục đau
khổ như thế này........ thật trớ trêu......... bởi vì anh ích kỷ.....
nên mới bị quả báo! Yêu 1 người vốn không phải là tội lỗi.... nhưng
trói buộc 1 người không thể ở bên mình... thì đó là sai lầm lớn nhất
trong cuộc đời.... và giờ đây... anh hối hận...... anh không hối hận vì
đã yêu cô.... yêu cô là những tháng ngày d