
ra!_ Candy trừng mắt lên nhìn cô thư ký trẻ.
_ Tôi xin lỗi!_ người thư ký vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không chịu
buông tay ra_ cô không thể vào trong! Ngài Chủ tịch đã ra chỉ thị!
_ Cô muốn mất việc chứ gì?!!!!
_ Không... Nhưng.........
_ Cô không biết tôi là ai sao?Cô là người mới đấy hả?!!
_ Vâng... nhưng cô là ai thì cũng không thể..........
_ Tôi nói cô tránh ra ngay!!!!_ Candy đe dọa, từ người cô tỏa ra khí chất lạnh giá đáng sợ khiến người ta không lạnh mà run.
_ Tôi không thể!_ Cô thư ký cương quyết trả lời, mặc dù cơ thể đang run bần bật.
_ Cô...._ Candy nhướn mày.
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy sợ thay cho cô thư ký trẻ,
nhưng tuyệt nhiên không dám lại cứu nguy. Bởi vì đủ dũng khí để động đến cô gái xinh đẹp lạnh giá như nữ thần kia đã là việc không tưởng, huống
hồ cô gái đó còn chính là người thừa kế của Chủ tịch tập đoàn AKT này,
là chủ nhân tương lai của họ. Nếu không muốn mất miếng ăn trong xã hội
này, thì tuyệt đối không được động đến dẫu chỉ gấu áo của người con gái
đó!!!!!! Ai cũng chắc chắn trong bụng, cô thư ký mới vào làm việc chưa
đầy 1 tuần này sẽ ngay lập tức bị sa thải. Dám cản đường của cháu gái
độc nhất của Chủ tịch, coi như cô chết chắc!!! Nhưng hóa ra trên đời này vẫn có nhiều chuyện may mắn xảy ra, vị thư ký già _ cánh tay phải đắc
lực của Chủ tịch, đã bước ra kịp thời, xen vào bầu không khí đang ngày
càng ngột ngạt:
_ Cô tránh ra đi, để cho cô ấy vào._ Ông nhìn cô thư ký trẻ, nói, rồi
quay lại cúi đầu chào Candy_ Chào tiểu thư, xin mời cô vào, ngài Chủ
tịch đang đợi!
_ Nhưng...._ Cô thư ký trẻ có chút muốn phản kháng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông, liền cúi đầu im lặng.
_ Tôi biết rồi!_ Candy bước qua, ánh mắt sắc lạnh lướt dọc thân hình cô
thư ký trẻ khiến cả người cô dường như đông cứng. Có vẻ như cô sắp sửa
phải bye bye công việc mà tốn bao công sức mới có được này rồi!@_@ ( tuy nhiên, đó là mọi người nghĩ thôi, thực ra ch bởi Candy đang bực bội,
nên người ta mới thấy vậy, chứ Candy làm gì có chuyện chỉ vì việc người
ta làm tốt chức trách của mình mà vô cớ đuổi họ đi cơ chứ!)
Candy bước vào, trước mặt cô là người đàn ông giá với khuôn mặt nghiêm
nghị đáng kính, từ ông lúc nào cũng tỏa ra thứ áp lực vô hình đè nặng
lên người đối diện. Cái cảnh này đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, mỗi
khi Candy bước vào nơi này, cô đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở,
bầu không khí lúc nào cũng thật nặng nề. Trước mặt cô là ông ngoại, là
người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô, thế nhưng, cô luôn cảm
thấy ông thật xa lạ, ông thật đáng sợ .Có lẽ, ở sâu tận thâm tâm, 1 góc
nào đó trong cô tồn tại tình thương yêu của người cháu dành cho người
ông, nhưng bởi vì sự xa cách đã khiến cho cô không thể nói lời yêu
thương cũng giống như ông dẫu quan tâm cũng chẳng thể nói lên thành
tiếng. Tuy nhiên ngay bây giờ,việc này không hề quan trọng. Cô đến đây
không phải để cảm nhận cái tình thương trong đáy lòng mình!!!!!!!
_ Con không biết nhìn chằm chằm vào người lớn là tỏ thái độ vô lễ hay
sao?_ Ông nhíu mày, lên tiếng nói_ Tại sao không nói đi, có chuyện gì?!
Làm náo loạn ở ngoài sảnh như vậy, không cảm thấy mất mặt quá à?
_ Con không quan tâm!!!!_ Candy hít 1 hơi thật dài, dồn tất cả phẫn nộ,
nhìn thẳng vào mắt ông, đáp lại_ Tại sao?! Ông biết chuyện từ khi
nào?!!!! Tại sao ông lại làm thế!!!!!!?
_ Việc gì?
_ Việc gì con không cần nói thì chẳng phải ông cũng biết rồi hay sao?Con chưa từng nhờ ông làm việc đó!!!!!!!!! Chưa từng!!!!!!! Ông giám sát
con, lén lút điều tra sau lưng con!!!!!!?!!
_ Từ từ thôi!_ Ông xua tay.
_ Ông....._ Candy tức giận lên đến cực điểm.
_ Ta làm gì sai sao?_ Ông khẽ hỏi, không để Candy kịp nói lời nào đã
tiếp_ con là cháu gái ta, lại còn là người thừa kế chính thức của ta, ta tất nhiên phải quan tâm rồi_ ông nói, miệng dường như đang mỉm cười.
_ Quan tâm? _ Candy cảm thấy thật nực cười_Ông đang khiêu khích con đấy
à?! từ trước đến giờ chúng ta đã sống như thế nào thì hãy cứ tiếp tục
sống theo cách đó, ông thay đổi như vậy thật chẳng giống ông chút
nào!!!!!!!!
_ Không giống ta? Cũng có thể......_ ông trầm ngâm._ Nhưng những gì ta
làm, đâu phải vì con? ta báo thù rửa hận cho con gái yêu của ta, như vậy chẳng có gì là sai trái, cũng chẳng có gì là vượt quá trách nhiệm!!!!!
_ Ông..._ Candy cắn chặt môi!!!!_ Ông thôi đi!!!! Ông bảo là trách
nhiệm? Ông có quyền gì mà trả thù cơ chứ? Ai là người ngay từ đầu đã vứt BỎ MẸ con ?!! Ai là người nói với mẹ con rằng sẽ coi như chưa từng có
đứa con gái như mẹ con?!!!! Ông đã từ chối cái trách nhiệm của mình, vậy thì bây giờ lấy cớ gì mà đòi làm người lấy lại công bằng cho mẹ??!
_ Hỗn láo!!!!!_ Ông giận dữ quát lớn, tiếng nói vang dội khắp căn phòng, tạo ra thứ âm thanh đáng sợ_Là cháu gái ta, đừng nói lời xằng bậy!!!!!
ta không vứt BỎ MẸ con!!!! Con còn chưa đủ lớn,thiếu hiểu biết, ta có
thể bỏ qua!!!Nhưng tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ 2 ta để yên như thế
này đâu!!!! Đừng nói gì nữa!!!! ra khỏi đây đi!!!!!!
_ Không!!!! Con nhất quyết phải