
ũng là
việc tất yếu… trong thế giới này… em biết… em không phải là 1 thiên
thần… nếu em chết đi, nhất định sẽ bị lôi xuống địa ngục…
… nhưng em vốn đã không thể quay đầu lại…
… em đã ước rằng, em và anh có thể gặp lại nhau trong 1 hoàn cảnh khác… không phải là trong cuộc đời ** le ngang trái này…
… gặp gỡ anh… được anh yêu là 1 niềm hạnh phúc…
… chỉ có điều… em không thể nào đón nhận… em khiến anh tổn thương đến mức nào… dĩ nhiên em biết…
… em nợ anh… nợ anh 1 câu xin lỗi… nợ anh 1 lời cảm ơn…
… và nợ anh 1 câu nói…
… anh à… em yêu anh….kiếp này được yêu anh… em vô cùng mãn nguyện…thật sự không còn gì hối tiếc…
… mong rằng anh sẽ mãi tươi cười hạnh phúc…
… cầu chúc cho anh!”
Kid từ từ đưa điện thoại rời khỏi tai… cảm giác chua xót dâng trào…
… anh đã mong chờ biết bao câu nói “ em yêu anh “ từ miệng cô thốt ra… vậy mà giờ đây… chẳng
thể nào cười được… để nghe cô nói câu anh muốn nghe nhất… cái giá phải
trả lại là phải chứng kiến cảnh anh không muốn thấy nhất trên đời….
… cô quả thật độc ác… Kid ngồi yên lặng… nghe đi nghe lại giọng nói của cô không biết bao nhiêu lần……
… nỗi sợ hãi mất cô trong khoảnh khắc đó… bóp chết niềm vui nhỏ bé ngắn ngủi này…
… và anh đã biết… điều anh mong muốn nhất không phải là câu nói này… mà chính là được nhìn thấy cô sống hạnh phúc…..
… anh đã sai… đã sai thật rồi………
“ Candy từ từ mở mắt…
đây là đâu? Cô từ từ ngồi dậy… xung quanh hơi sương mờ mờ ảo ảo… cô đang ở giữa 1 vườn hoa trắng muốt không 1 tì vết… đây… là thiên đường chăng?
… trên môi cô khẽ nở 1 nụ cười… không đau đớn… không hận thù… không sầu khổ… phải chăng đây chính là nơi cô hằng mơ ước?...
… phía đằng xa… có bóng người…không chỉ một…
… tiếng cười trong trẻo ngây thơ phá tan bầu yên tĩnh nơi đây…Candy cố gắng tiến lại gần…
… một căn biệt thự màu trắng xinh đẹp … xung quanh là cả vườn hoa cỏ ngút tầm mắt… nơi thơ
mộng tựa như trong giấc mơ ngọt ngào… chốn thiên đường này thật sự rất
quen… vô cùng quen thuộc với cô… từ trong kí ức…từ trong kỉ niệm… tất cả như đang tái hiện…
… một cô bé như thiên
thần với đôi mắt màu xanh cây to tròn, nụ cười trong sáng tựa pha lê…
bên cạnh cô bé… không ai khác mà chính là…ba mẹ Candy!
Candy đưa tay lên bịt miệng… sững sờ trước cảnh tượng mình đang nhìn thấy…
… rõ nét như vậy… chân thật như vậy…
… thân thể cô dường như đang run rẩy…
… là vì điều gì? Vì cô cảm thấy hạnh phúc hay sao?
3 người họ bên nhau… vui vẻ hạnh phúc… không chút ưu phiền… nụ cười đẹp đẽ rạng ngời…
… bất chợt…
… cô bé Candy trong kí ức đó như chợt thấy cô…
… cô bé khẽ nở 1 nụ cười trong sáng ngây thơ… giơ tay vẫy vẫy như muốn gọi cô lại…
… Candy cảm thấy nghẹt thở… cô… cô cũng có lúc cười như vậy ư?...
… bất giác… Candy đưa tay chạm lên mặt mình… từ bao giờ… từ bao giờ cô đã không còn có thể nở nụ cười như vậy nữa?
… Candy ngồi sụp xuống…2 tay ôm lấy đầu… trông cô lúc này thật sự rất đáng thương…
…lẻ loi và cô độc…
… hạnh phúc ấy đã mãi mãi rời xa…
… cô chẳng dám tiến
lại gần…bởi vì đó chỉ là viễn cảnh…mộng ảo ấy vốn đã chẳng còn tồn tại.. ngay cả trong ước muốn của cô… biết là không thể nào quay trở lại… nên
thà không mơ mộng…
… cô sợ mình tiến lại gần… sẽ khiến tất cả biến mất… tan vỡ như bong bóng xà phòng…
… thà cô cứ mãi mãi
như thế này… được ngắm nhìn cảnh tượng mà ngay cả trong mơ cũng không
thể thấy... cảnh tượng được chôn sâu tận trong trái tim cô… lặng lẽ thế
này thôi… cũng đã là mãn nguyện…
…Candy giật mình ngước mắt lên nhìn khi có 1 cánh tay ấm áp chạm vào bờ vai cô…
… trước mắt cô…mẹ và
ba mỉm cười thật hiền… cô bé Candy chúm chím môi như hờn dỗi… rồi lại
nhoẻn miệng cười… bàn tay nhỏ xíu nắm lấy bàn tay cô…
… nước mắt cô chợt trào ra…
… được thật sao?... cô vì không muốn vấy bẩn hình ảnh ngọt ngào ấy nên chẳng dám tiến gần….
… nhưng… không sao thật ư?
… ba mẹ vẫn mỉm cười…
ngay cả khi cô vì hận thù mà đánh đổi tất cả… vì hận thù mà sẵn sàng
khiến người khác tổn thương… con người đầy hận thù như cô… có tư cách để được hạnh phúc sao?
… chợt cô nhận ra… dù thế nào… cô vẫn mãi là Candy bé bỏng trong lòng ba mẹ…
… đúng vậy… ở nơi thiên đường này… hạnh phúc của cô chính là đây… được ở bên ba mẹ mãi mãi…
… cô đứng dậy… muốn bước lại căn biệt thự màu trắng với vườn hoa ngút ngàn hương sắc ấy… nhưng…
… bàn tay cô nhóc Candy đã buông tay cô ra… chạy lại nắm lấy tay ba mẹ…
… ba mẹ cô vẫn mỉm cười…
… nhưng khẽ lắc đầu… miệng đang nói câu gì đó cô chẳng thể nghe được….
… rồi tất cả biến mất… xung quanh cô 1 màu trắng xóa… cô hụt hẫng muốn hét gọi thật to nhưng chẳng thể nào được…rồi cô đã hiểu…
… ba mẹ cô đã nói “ bây giờ chưa phải lúc…”
Katsuki là người đầu
tiên được vào thăm Candy. Cô đến bây giờ vẫn chưa hề tỉnh lại. Anh đứng
trước giường bệnh của cô, trong lòng xót xa đau đớn.
Ngồi xuống ghế, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô… anh mới nhận ra… cô rất gầy…
… nỗi thống khổ trong
lòng lại dấy lên… anh biết cô gầy… nhưng không ngờ lại quá mức như thế
này… cánh tay trắng xanh, thon dài nhưng lại mỏng manh dường như không
cẩn thận