
á cũa mỗi con người! Cô khích bác tôi
như thế, rốt cuộc có phải muốn tôi nổi giận trút hết ra không?_ Katsuki
dường như bắt thóp được Salasa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
_ Tôi đủ bản lĩnh để
làm vậy sao? _ Salasa mỉm cười_ anh chẳng phải là người lí trí nhất mực
hay sao? Nếu tôi có thể khiến anh nổi giận, thì chắc hẳn nguyên nhân
chính không phải do tôi!
_ Cô nghĩ tôi có gì
không vui được cơ chứ?!_ Katsuki nhíu mày!_ Candy bây giờ đã thuộc về
tôi rồi, cô ấy chẳng còn kí ức gì về hắn ta nữa! Hạnh phúc như thế, còn
gì để nuối tiếc?
_ Hạnh phúc thật sao? Sắc mặt anh bây giờ rất khó coi! Anh biết không?
_ Cô nói cái gì?
_ Trước mặt Candy thì
mỉm cười, nhưng sau khi cánh cửa đóng lại thù ngay lập tức thở dài đau
khổ, hành động của anh đã tố cáo chính anh đấy!
_ Cô…_ Katsuki thật sự không biết mở miệng nói gì nữa! Cảm giác bản thân đang bị cô thấu rõ.
_ Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện ngày hôm nay đâu! Nếu anh tin tưởng tôi, dù chỉ 1 chút,
hãy nói cho tôi nghe… lí do vì sao?
Katsuki trầm tĩnh,
không đáp lại… đúng vậy… anh có nỗi khổ sở đến mức điên cuồng… anh biết… biết rất rõ… nhưng anh không muốn nói với bất cứ ai… Candy tuy mỉm cười trong sáng với anh, đối xử ngọt ngào vô cùng… nhưng đôi khi cô lại thẫn thờ… anh có cảm giác… mất trí nhớ… cô cũng mất luôn cả linh hồn… chỉ có vẻ ngoài cười cười nói nói che đậy… anh còn đau khổ hơn xưa… bởi vì
không thể buông tay, nên lại càng lún sâu vào bể khổ…
Cuối cùng, Katsuki lắc đầu, từ chối thành ý của cô:
_ Tôi xin lỗi! Chuyện
đó là chuyện của bản thân tôi! Tôi có chút tin cô, nhưng không thể tin
hoàn toàn! Tôi xin phép!_ Katsuki đứng dậy, cúi đầu chào rồi vội bước
đi! Anh không muốn ngồi đối diện cô nữa! Ánh mắt cô như xuyên thấu mọi
ngóc ngách trong trái tim anh, cảm giác khó chịu vô cùng!
Salasa không giữ anh lại nữa! Cô mặc kệ, gọi 1 tách cà phê nóng hổi khác, tiếp tục nhấm nháp thư giãn.
Một người con gái với đôi mắt sắc lạnh bị chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất bớt, tiến lại, ngồi xuống trước mặt cô. Cô khẽ mỉm cười.
_ Thế nào rồi? Tại sao lại gọi tớ ra đây?
_ Rất rất rất đáng nghi!^^ Xem ra dự đoán của tớ không hề lầm lẫn!
_ Ý cậu là….?
_ Chúng ta bị lừa rồi!
_ Vậy thì bây giờ…
_ Tương kế tựu kế!
_ Tớ hiểu rồi!
_ Quyền lựa chọn là ở Candy, chúng ta mãi mãi chỉ là nhân vật phụ… trong câu chuyện tình này! Dinh thự dòng họ Yemata.
_ Con thật sự muốn quay về Mỹ sao?_ Người ông già nắm chặt bàn tay cháu trai của mình, khẽ hỏi.
_ Vâng. Con xin lỗi ông!_ Kid cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng có tội. Anh đã phụ lòng mong đợi của ông.
_ Con không có lỗi gì
cả!_ Ông lắc đầu._ nhưng ta vẫn muốn con ở lại đây thêm vài ngày nữa,
bởi vì bà nội con vừa biết tin con đang ở Nhật. Nếu bây giờ con quay về
Mỹ, thì…_ ông bỏ lửng câu nói, để cho Kid tự hiểu.
_ Nhưng con…_ Kid biết ông muốn ám chỉ điều gì, nhưng càng ở đây, anh càng nhớ đến cô… cảm
giác ấy thiêu đốt cơ thể anh, khiến anh chỉ muốn chạy đến bên cạnh cô
ngay lập tức… dù biết rằng, chạy đến bên cô, nhìn thấy cô rồi, tuy lòng
thương nhớ có dịu đi chút ít, nhưng lại phải gánh nỗi đau khổ gấp trăm
ngàn lần.
_ ta đã nói đến mức
đó, mà con vẫn cương quyết đi, không thèm nể mặt ông già này chút nào
chứ gì?!_ Ông nghiêm mặt, giọng nói đanh thép có chút uy hiếp.
_ Con… vâng, con biết rồi. Con sẽ ở lại._ Cuối cùng anh đành phải chấp thuận.
----------------------------------------------------------------------------------------
2 ngày sau…
Sau khi gặp được bà nội vừa đi du lịch về, bị bà mắng cho 1 trận tơi tả, Kid chuẩn bị để bay về New York.
Hai ngày trôi qua,
anh cảm thấy đầu óc càng ngày càng mịt mù. Xem ra anh đã yêu Candy đến
mức chẳng thể điều khiển được bản thân mình nữa rồi.
Nhưng ra đi thế này, quả thật có chút không cam lòng.
Kid quyết định đến thăm Candy lần cuối cùng.
_________________________________________
Bệnh viện S.
7h sáng.
Phòng bệnh của Candy.
Kid nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cô đang say ngủ. Thật sự anh cảm thấy có chút may mắn. Bởi
vì, nếu cô đang tỉnh, chắc chắn sẽ lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng
băng giá. Anh sẽ không thể nhìn cô với cự li gần như thế này lần cuối.
Candy lúc nào cũng
thật xinh đẹp. Mỗi đường nét trên khuôn mặt đều rất thanh tú, làn da
trắng mịn như men sứ, lại có cảm giác lành lạnh khi chạm vào… mỗi giây
mỗi khắc bên cô, đều in sâu trong trái tim anh… anh nhớ lại cảm xúc khi
được chạm vào cô… trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót…
Candy vẫn giống như
thế, không có gì thay đổi. Chỉ có điều, không còn nhận ra anh, không còn biết đến sự tồn tại của anh nữa. Người còn đây nhưng tình yêu đã rời xa anh rồi…
… Cổ họng anh đắng
ngắt. Anh muốn nói lời từ biệt cô, nhưng chẳng thể nào thốt ra. Anh muốn được chạm vào cô thêm 1 lần , nhưng cuối cùng chẳng dám. Bởi vì anh sợ. Sợ cô giật mình tỉnh giấc sẽ lại nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi lạnh
lẽo .Sợ chút lí trí còn sót lại sẽ biến mất, khiến anh không thể nào
điểu khiển được bản thân mà bất chấp tất cả ở lại bên cô…
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bật mở! Kid