
của cô… không quan trọng… hãy để cho anh được
hạnh phúc… còn tình yêu trong trái tim cô… hãy chôn chặt nó vào sâu tận
tâm hồn…chờ đợi kiếp sau sẽ có cái kết hạnh phúc hơn”
Lí do ư? Chính là bởi những lời Kat-kun đã nói. Lúc đó cô đang trong trạng thái chưa hoàn
toàn tỉnh lại, nhưng tất cả những gì anh nói, cô đều nghe thấy. Cả những giọt nước mắt… ướt đẫm tay cô…
Liệu ai có thể hiểu cho cô? Lựa chọn của cô, dẫu là sai lầm, thì cô cũng đã lựa chọn… bây giờ… còn có thể thay đổi hay không?!
… Thay đổi?!
Candy bật dậy, muốn
chạy ra, đuổi theo Kid ngay bây giờ. Nhưng cô hoàn toàn không còn chút
sức lực nào. Cô khuỵu xuống bên giường, cảm giác bất lực đau đớn đè nặng tâm trí. Cô còn hi vọng gì nữa đây? Người đã đi rồi… dù chỉ mới đây
thôi… nhưng…
… Candy cố gắng tiến
lại bên ô cửa sổ, gió thổi tung mái tóc nâu dài. Gương mặt cô dường như
trắng bệch, sắc thái tiều tụy rõ ràng. Ánh mắt dáo dác tìm kiếm bóng
hình Kid nơi sân bệnh viện. Cả thân người cô run rẩy. Hãy cho cô 1 tia
hi vọng… 1 tia hi vọng nhỏ nhoi thôi… để cô có thể sửa lại lựa chọn lầm
lẫn của bản thân…
Mắt Candy sáng ngời
khi nhìn thấy Kid đang kéo vali trên sân bệnh viện 1 cách chậm chạp. Cô
muốn gọi anh bằng tất cả sức lực. Nhưng Candy hoảng hốt nhận ra, bản
thân dường như vì lo sợ điều gì đó mà không thể nào gọi anh được, cổ
họng cô dường như mắc nghẹn, chỉ có thể mấp máy môi vậy mà thôi…
… Kid càng ngày càng đi xa dần… Candy cảm thấy lòng mình tê buốt, cảm giác đau đớn xuyên suốt lục phủ ngũ tạng…
… “ Kid à… em xin anh… đừng đi… đừng đi nữa… hãy quay đầu … quay đầu lại nhìn em… dù chỉ 1 lần… em cầu xin anh… Đừng đi!!!”
Bỗng dưng, Kid đứng
khựng lại. Một cảm giác lo sợ đầy hi vọng chiếm lấy đầu óc Candy… anh có nghe tiếng cô đang gọi anh không? Có nghe không? Chỉ cần anh quay đầu
lại… chỉ cần anh nhìn cô thêm 1 lần nữa… cô sẽ mặc kệ tất cả… sẽ để cho
tình cảm làm chủ bản thân mình… bởi vì cô muốn hạnh phúc bên anh… cô cần anh…
… 1 giây…
… 2 giây…
… 5 giây…
…10 giây…
… Kid bước đi, không
hề ngoảnh đầu lại!! Candy sửng sốt, cả người run lên bần bật… đầu óc cô
quay cuồng, đôi chân như bị rút toàn bộ sức lực, từ từ khuỵu xuống.
Candy tựa lưng vào tường, thở dốc… cô cảm thấy mình không thể nào thở
được, tất cả các giác quan hoàn toàn tê liệt… hi vọng cuối cùng đã bị
dập tắt…
_ ….Em sai rồi…. em đã sai thật rồi… và đây… là cái giá phải trả…em xin lỗi…. Kat-kun… đáng lẽ ra em không nên… không nên dao động… tội lỗi… tất cả là tại em…Kid… em … yêu… anh…
Candy nằm sóng soài trên nền nhà lạnh lẽo, cô ngất lịm đi… từ khóe mắt… một giọt nước mắt nóng hổi khẽ dài trên má…
_________________________________
Kid kéo vali đi giữa
sân bệnh viện. Cây cối xung quanh mang 1 màu xanh dịu mát. Mùa hạ đang
đến. Anh biết. Chỉ có điều, ngay cả ánh nắng vàng tươi tắn xinh đẹp đến
thế, cây côi xanh tốt đến thế, thì đối với anh, cảnh vật hoàn toàn đều
mang một màu ảm đạm.
Mùa hạ đến, những kí
ức lại quay trở về bên anh… ngày anh gặp cô cũng là 1 ngày mùa hạ đầy
nắng, cô xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh, chẳng khác gì 1 thiên
thần… ngày anh đau đớn nhận được lá thư từ biệt của cô nhóc Candy… cũng
là 1 ngày mùa hạ nắng nóng…
… và giờ đây… khoảnh khắc li biệt này… cũng vậy…
Anh chậm chạp bước
từng bước… anh không muốn rời xa cô 1 chút nào… tình yêu bao năm qua…
nói từ bỏ là có thể dễ dàng từ bỏ được sao?... nếu là thế, anh đã không
đau khổ đến mức này…
… bất chợt…
… trong đầu anh dường như có tiếng cô đang gọi… mờ hồ tựa ảo thanh… ở cõi mộng nào đó… “đừng đi!!”…
… nếu anh có thể được
nghe câu nói “ đừng đi! “ từ miệng cô thì anh đâu còn đứng đây nữa? Kid
cảm thấy bản thân thật buồn cười… xa rời cô, ảo giác ảo thanh cứ liên
tục xuất hiện…
… nhưng…
… anh đứng khựng lại vì cái âm thanh từ trong cõi ảo ấy…
… anh muốn quay đầu nhìn lên cửa sổ phòng bệnh của cô… có 1 điều gì đó cứ thúc giục anh làm như vậy…
…anh cắn chặt môi… cảm thấy bản thân mình quá nhu nhược, đã quyết tâm tại sao còn không nỡ?
… Kid cố gắng bước tiếp sau khi đấu tranh tư tưởng…
… 1 bước…
… 2 bước…
… 3 bước…
…trái tim anh khẽ nhói lên 1 cái… rất đau… đau đớn đến tột độ, cảm giác tắc nghẹn không thông, khó thở… đầu óc đau đớn vô cùng...
cứ như anh vừa lỡ mất điều gì đó vô cùng quan trọng…
… không kiềm chế được bản thân, Kid quay đầu lại, nhìn lên ô cửa sổ…
… không ai cả… chỉ có rèm cửa màu xanh tung bay trong gió…
… vậy mà tại sao anh cứ ngu ngốc hi vọng cô sẽ đứng đó… nhìn anh với ánh mắt tha thiết cơ chứ?!!!
… ngu ngốc!!! Ngu
ngốc! Kid thầm trách mắng bản thân mình… đành cố gắng tiếp tục bước
đi…lần này.. thật sự là anh đã rời xa cô rồi…
-----------------------------------------
Vậy là… có 1 điều mà
mãi mãi cả anh và cô đều không biết được… họ đã gọi nhau bằng chính trái tim mình… đã cảm nhận được tâm hồn người còn lại… thế nhưng… khoảnh
khắc ấy có người không biết níu giữ lấy… khoảnh khắc hiếm có… đã mất đi
thì chẳng thể nào lấy lại được…
… tình yêu kết nối trái tim… chỉ có điều, không cùng quay đầu lại nhìn nhau…
… âu cũ