
hứa với huynh, ta sẽ thay huynh bảo vệ Lâm Nghi tỷ…
Hàn Viễn không thể bước ra ánh sáng. Người hắn yêu là Lâm Nghi. Nhưng Lâm Nghi chỉ yêu Mạc Phong. Nàng luôn đinh ninh người mình trao thân là kẻ ấy. Bây giờ Hàn Viễn xuất hiện, sự thật sẽ làm Lâm Nghi quỵ ngã. Nàng sẽ càng hận hắn nhiều hơn.
Thương Vũ rất kính trọng Hàn Viễn và Lâm Nghi. Hắn cũng mong hai người hạnh phúc…Tuy nhiên, lúc đó Vũ đế mới mười bảy tuổi. Hắn chưa biết yêu thương ai đó, chưa biết đến cảm giác yêu một người không chỉ có chiếm hữu và buộc người ấy ở bên mình mãi mãi. Đôi khi trong tình yêu còn tồn tại hai chữ buông tay.
- Khi ta gặp nàng…Người nàng yêu có lẽ đã là Mạc Phong. Ta chỉ là kẻ mang trên mình lớp mặt nạ. Nàng không biết ai là Hàn Viễn. Trong lòng nàng, chỉ có Mạc Phong!
Hàn Viễn cũng chẳng biết, giữa Lâm Nghi và Mạc Phong đã từng xảy ra chuyện gì. Khi hắn mang theo ánh mắt của một con sói đề phòng mọi thứ thì Lâm Nghi bỗng nhiên xuất hiện. Nàng cười với hắn…Ánh mắt thường dõi theo hắn, bỗng dưng lại làm con tim Hàn Viễn thắt lại….Tình cảm không cần lời nói. Cả Hàn Viễn cũng không hiểu được, tại sao với nàng, hắn lại cảm thấy như là có sự vấn vương.
Hàn Viễn trốn tránh nàng, trốn tránh cảm giác choáng ngợp mỗi lần Lâm Nghi xuất hiện. Nhưng trong giây phút nghe tin nàng sắp thành thái tử phi, trái tim lại như nát tan thành muôn mảnh vụn. Đôi mắt buồn của Lâm Nghi cứ ám ảnh hắn. Hàn Viễn tin, thực sự tin trên đời này yêu đương là có thật. Và khi đã yêu, người ta sẵn sàng hy sinh tất cả cho người mình yêu được vui vẻ, được bình an.
- Ta cần một sự kết thúc…Lớp mặt nạ da người của huynh làm rất khéo. Huynh lột hay không cũng không ai biết, phải không?
Thương Vũ là Vũ vương mới mười mấy tuổi, thế nhưng lòng dạ còn sâu hơn mặt sóng Hoàng giang. Trên danh nghĩa,hắn là con thứ, Thương Phi lại được phong thái tử. Dù có xảy ra binh biến, dù Thương Phi thật sự chết trong tay Thương Vũ thì ngôi hoàng đế cũng không thể thuộc về kẻ bị mang danh là phản loạn. Cái Thương Vũ cần là một cái cớ. Cái cớ đó giúp hắn lên ngai vàng trị vì Thương Quốc. Đối với quốc gia này, Thương Vũ không chỉ có tham vọng. Điều hắn muốn là vị trí cao cao tại thượng của Thương Quốc. Nếu không làm vua, mục tiêu này sẽ mãi chỉ là mơ ước mà thôi.
Phải có hy sinh. Phải có một người đứng ra gánh lấy bao tội lỗi. Người trong thiên hạ chỉ biết Thương Phi là người tham dâm háo sắc, vì một Lạc Mỹ tuyệt mỹ, phụ bỏ thê tử kết tóc là Lâm Nghi, lạnh nhạt, bỏ bê nàng. Dân chúng cũng chỉ biết Mạc Phong là cận tướng của Lâm Nghi vì bảo vệ nàng mà ra tay giết chết Thương Phi thái tử. Để trả thù cho thái tử, Thương Vũ -Vũ vương kéo quân về triều nội, truy sát Mạc Phong, lấy máu tế anh mình.
Tính toán vô cùng hoàn hảo. Chỉ có một thiếu sót bất ngờ. Đó là tình cảm của Thương Phi thái tử. Hắn không chỉ do bốc đồng mới xin nghinh hôn cùng Lâm Nghi. Hắn thực sự yêu nàng. Chà đạp nàng, cũng là do quá yêu nàng…. Không đoạt được – thà rằng không ai đoạt được…Ánh mắt thâm tình của Lâm Nghi dành cho tình địch thực sự bức điên Thương Phi trong phút cuối. Hắn muốn giết nàng, dù chết cũng phải kéo theo nàng.
Trong tuyết lạnh, Hàn Viễn đã có thể làm gì đó cho Lâm Nghi. Lưỡi gươm xuyên qua da thịt hắn. Một lưỡi gươm không trong kế hoạch. Máu nhuộm đầy trên tuyết. Thương Phi cũng gục chết…Lâm Nghi đau lòng đến mê man, miệng không ngừng gọi tên của Mạc Phong.
Đến khi tỉnh lại, nàng đang trong cung điện. Thương Vũ chặn ý định kết thúc cuộc đời của Nghi phi bằng hy vọng. Đứa trẻ là hy vọng sống, là lý do duy nhất nàng còn tồn tại trên đời.
Hắc y nhân cướp đi đứa trẻ nhanh chóng bị tìm ra. Hắn ta là người của Lạc Mỹ, bề ngoài có vẻ là sủng phi mà Thương Phi yêu mến. Thực tế thái tử chỉ xem nàng là món đồ thay thế không hơn không kém. Vùi đầu vào nữ sắc cũng là cách để quên đi thực tại….Chính phi kết tóc, trái tim và thân thể không hề thuộc về mình là một nỗi đau không ai thấu, không ai có thể thông cảm cho Thương Phi.
Hắn ta cũng từng muốn quên đi tất cả, nói với Lâm Nghi lời tha thứ. Nhưng nhìn nàng kiên cường chống lại mình, Thương Phi lại càng thêm phẫn hận. Khi phát hiện Lâm Nghi mang thai đã là tháng thứ sáu, nàng kiên quyết thà chết không chịu phá đi đứa trẻ. Đất trời trước mắt Thương Phi như mờ mịt. Hắn mơ hồ hiểu, nếu chỉ là một nghiệt chủng, Lâm Nghi sẽ không liều cả sinh mạng như thế. Nhất định nó là kết quả của một tình yêu say đắm. Nàng gạt hắn, thực tế chuyện bị người làm nhục kia chỉ là một cái cớ mà thôi.
Phẫn nộ của thái tử. Hắn muốn giết Lâm Nghi ngay lập tức. Nhưng có người cản lại. Nàng vốn là con gái của Lâm tướng quân, nếu chết trong tay hắn sẽ gây bất lợi cho việc củng cố quyền vị. Không nơi phát tiết nỗi oán hận, Thương Phi dùng Lạc Mỹ như một công cụ thay thế, trút đi bao tức tối, điên cuồng, đòi hỏi nàng như đang chà đạp Lâm Nghi.
Lòng Lạc mỹ nhân cũng bừng bừng nỗi hận.Lạc Mỹ cướp đứa bé, mưu đồ nuôi dưỡng nó thành một tên giết người máu lạnh, sau này quay lại giết chết chính mẫu thân mình…Nàng ra muốn mẹ con họ phải trùng phùng trong nước mắt. Kẻ còn lại, cả đờ