
g gian mờ ám, lúc lại ôm luôn lấy cô, hoàn toàn không
để tâm đến sự bài xích của cô và hiệu quả chấn động hiện trường, điều đó chỉ
chứng minh mục đích của cậu ta rất rõ ràng: tạo tin đồn, kéo cô xuống nước, để
mọi người tưởng cô là bạn gái của cậu.
Song đối với một ngôi sao đang ở đỉnh cao như mặt trời
giữa trưa mà nói, gây tin đồn với dân thường chẳng khác nào vết thương chí
mạng, sao cậu ta không nghĩ đến điều này chứ?
An Tín ngây ra tại chỗ, kinh ngạc đến độ không nói nên
lời. Giọng lạnh nhạt của Dụ Hằng thu hút sự chú ý của cô: “An Tín, nhớ là sau
này phải để ý đến tình hình”.
Cái này thì cô nghe hiểu, vội vàng giải thích: “Dụ
Hằng, anh nghe em nói đã, cả ba tấm ảnh tin đồn ấy đều có nguyên do cả, anh
nhất định phải tin em”.
Dụ Hằng thoáng sững lại, hình như đang suy nghĩ về độ
tin cậy trong lời nói của cô. Cô lại tiếp tục: “Lần thứ nhất anh cũng có ở đó,
anh biết chuyện là thế nào mà, Chính Nam thấy em bị bỏ rơi, mới đến tìm em nói
chuyện, tiện thể nhắc đến quá khứ của anh với Lan Nhã; lần thứ hai là em tìm
cậu ấy ký hợp đồng, bị người quản lý làm cho phát khóc, cậu ấy vì muốn bảo vệ
em nên mới ôm em, không để phóng viên chụp được thẳng mặt; còn cả chuyện hôm
nay - rõ ràng là ngoài ý muốn mà”.
“Người quản lý của cậu Nguyễn là ai?” Dụ Hằng đột
nhiên hỏi.
An Tín trở nên hoảng hốt: “Không liên quan đến anh A
Joe, em không cho phép anh gây chuyện với người ta”.
Anh không nói không rằng, giọng nói cũng dịu lại: “Khi
nào em về?”
“Em chưa biết”, cô buột miệng đáp, “Có điều anh có thể
đổi điện thoại trước cho em được không, không thì những ngày tới em không biết
sống sao nữa…”
“Được. Tiền đề là em trở về bên anh”.
An Tín tắc nghẹn, bên kia quả quyết cúp máy. Cô cúi
gằm mặt ngồi ngả ra sau, kết quả là tấm áo hoạt hình trơn quá, cô phịch cái
trượt luôn xuống đất. “Chết tiệt! Đến cái ghế cũng bắt nạt mình!”
Cảm giác lái xe từ trung tâm thành phố về viện điều
dưỡng là cảm giác gì? An Tín đang lắc lư giữa không trung có thể cho bạn biết
đáp án. Chính Nam lái chiếc Audi R8 ra khỏi cửa, chạy được nửa đường thì xe
chết máy, gọi điện thoại bảo A Joe đến lôi về, đứng bên đường không muốn động
vào. An Tín dỗ dành cậu đi thêm mười phút nữa là tới rồi, cậu khoanh hai tay
nhìn dãy núi nhấp nhô trùng điệp xa xa, thổi phù cái về phía cô: “Một giờ trước
cô bảo tôi viện điều dưỡng cách trung tâm thành phố 600 dặm(6), giục tôi phải
xuất phát sớm, giờ lại nói còn không đến 100 dặm, vậy tôi hỏi cô, 500 dặm ở
giữa đi đâu rồi?”
(6) 1 dặm = 0.5km
“Cô biết cả rồi sao?”
“Ừm”. Thực ra là có người nhắc cô.
Chính Nam đột nhiên dừng lại, đối diện núi xa lặng im
không nói, tịch dương ngả bóng phía tây, ráng chiều màu hổ phách bồng bềnh
quanh cậu, phủ lên bóng lưng cậu làm thành bức tranh thủy mặc. Cậu đứng lặng
im, hồi lâu sau mới đáp: “Cô gái mà tôi thầm yêu chán ghét giới giải trí, tôi
muốn rời bỏ nó, công ty và A Joe đều không đồng ý, lòng tôi chán chường, cứ làm
trái ý, gây thêm áp lực cho họ, hy vọng họ có thể chủ động buông tha tôi”.
An Tín âm thầm tiêu hóa câu trả lời chấn động ấy, lại
nói: “Cậu bây giờ đang lên, tiền đồ sáng sủa, cứ thế rời bỏ không thấy đáng
tiếc chút nào sao?”
Chính Nam đẩy gọng kính râm trên mũi, bước đến trước
mặt cô, cúi nhìn cô: “Tôi chỉ biết, nếu tôi còn chần chừ thì cô gái ấy sẽ chạy
theo người đàn ông khác mất”.
An Tín vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu: “Người cậu thầm
yêu không biết sao?”
Khóe môi Chính Nam nhếch ra một nụ cười, lạnh nhạt
nói: “Cô ấy là một chú heo con, cái gì cũng không biết”.
An Tín nhớ lại câu thầm yêu mười hai năm cậu nói trên
sân khấu, cảm thán: “Cô gái đó thật may mắn mới được cậu coi trọng như thế”.
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu bước đi.
Hai người tiếp tục bước trên đường núi, trời tối dần.
Chính Nam làm mặt lạnh bắt An Tín giải thích chuyện điện thoại, An Tín kể một
lượt từ nguyên nhân đến kết quả, cậu nghe xong bèn cười chế nhạo: “Kể ra Lan
Nhã cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ, cô cũng không biết mà đề phòng
trước”.
Cứ nhắc đến chuyện này An Tín lại bực, cô đứng tại chỗ
thở hổn hển một lúc lâu lấy lại tinh thần, mới đáp lại: “Tóm lại người phụ nữ
đó chính là tai họa, Dụ Hằng không thể thích cô ta được”.
Cậu vẫn nguyên nụ cười chế nhạo: “Boss của các cô
trước nay vẫn thích người đẹp, làm sao cô biết lần này anh ta đổi khẩu vị rồi?”
“Tôi đương nhiên là biết chứ, bởi anh ấy đã nhận tôi
làm bạn gái rồi”.
Chính Nam chợt quay đầu lại, khuôn mặt ánh lên bóng
tịch dương còn sót lại, gọt đi chút hanh hao. Cậu kéo đầu An Tín lại, dắt cô
bước về trước, cũng không bận tâm xem cô bị ghì đến đau cả cổ, ba lô sau lưng
xiêu vẹo đập lên cánh tay họ.
“Này, cậu tự nhiên lên cơn gì thế hả, tôi sắp bị ghì
chết rồi đây này”.
“Vẫn lớn tiếng nói được như vậy, chứng minh cô còn
khỏe lắm”. Chính Nam lạnh lùng túm chặt gáy cô, bắt cô bốn mắt nhìn nhau với
cậu, “Hay là cõng tôi đi, đúng lúc tôi hết hứng đi tiếp rồi”.
Một con chim núi kêu cạc cạc bay qua đầu họ, một lát
sau, một con khác cũng cạc cạc bay qua.