80s toys - Atari. I still have
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326890

Bình chọn: 8.00/10/689 lượt.

ịch, sắc mặt

ông vẫn không được tốt lắm, nhưng tình trạng tinh thần của ông đã tốt

hơn rất nhiều. Khi thấy Bạc Băng và Diệp Chính Thần vào cửa, mẹ cô đứng

lên, kinh ngạc đánh giá Diệp Chính Thần cùng với bộ quân trang trên

người anh.

“Mẹ, đây là bạn của con.” Bạc Băng trịnh trọng giới thiệu: “Diệp Chính Thần, anh ấy vừa từ Bắc Kinh đến đây.”

“Bác gái, chào bác!” Diệp Chính Thần chào hỏi một cách lịch sự, đặt giỏ trái cây trong tay xuống, khí thế bức

người toát ra từ anh khiến cho mẹ cô có chút mất tự nhiên.

Mẹ cô vội vàng kéo chiếc ghế dựa đến: “Chào cháu, cháu ngồi đi.”

Bố cô chống giường ngồi dậy, không đợi

Bạc Băng phản ứng, Diệp Chính Thần đã tiến đến dìu ông, thuận tay điều

chỉnh góc độ chiếc gối nằm.

Sau đó, anh ngẩng đầu, cẩn thận quan sát

điện tâm đồ bên cạnh giường, rồi quay sang nhìn bình thuốc truyền dịch,

lông mày anh nhíu lại: “Bác trai, tim bác không được tốt, bác nên cố

gắng hạn chế hoạt động.”

Giọng nói của anh thật ấm áp, biểu tình

thân thiết, mặc dù anh không mặc áo blouse trắng, nhưng vẫn bộc lộ được

sự tao nhã vốn có của một vị bác sĩ.

Bố mẹ cô kinh ngạc, Bạc Băng nhanh chóng giải thích: “Anh ấy là sư huynh của con ở Viện y học trường đại học Osaka…”

Nghe được hai chữ “Sư huynh”, Diệp Chính Thần bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt anh và cô giao nhau.

Ánh sáng điện và đá lấy lửa va chạm vào

nhau, đứng đối diện thất thần vài giây, Bạc Băng liền quên bẵng đi vế

sau cô muốn nói gì.

Bố và mẹ cô cùng nhau nhìn thoáng qua, một lần nữa đánh giá Diệp Chính Thần, vẻ mặt mơ hồ có nét lo âu.

Thật ra, lúc Bạc Băng ở Nhật Bản, cô đã

từng đề cập với bố mẹ về vị sư huynh sát vách phòng. Anh vẫn thường

xuyên giúp đỡ cô, sau đó khi trò chuyện cùng mẹ cô, bà cũng hỏi vài câu. Sau khi cô từ Nhật Bản trở về, Bạc Băng không hề nhắc đến Diệp Chính

Thần với bất kì ai, lại càng không thể nhắc đến thứ tình cảm không thể

lộ ra ánh sáng của cô và anh. Mẹ cô đã từng hỏi cô một lần: “Con còn

liên lạc với sư huynh ở Nhật Bản của con không?”

Bạc Băng trả lời: “Không còn.”

Có một số việc, không cần phải nói rõ

ràng, nhưng trong lòng mọi người cũng có thể hiểu được. Từ đó về sau, bố và mẹ cô không bao giờ hỏi đến nữa, một lòng tác hợp cho cô và Ấn Chung Thiêm.

“Đây là người bạn mà con đã nói tối hôm qua sao?” Mẹ cô hỏi.

“Vâng.” Bạc Băng gật đầu, thấy phòng bệnh không có người ngoài, cô nhỏ giọng nói: “Vụ án của Chung Thiêm bố mẹ

không cần lo lắng, anh ấy có thể giúp được.”

Nói xong, Bạc Băng lặng lẽ đến gần Diệp

Chính Thần, khẽ kéo vạt áo anh, anh nhanh chóng hiểu ý cô: “Bác trai,

bác gái, hai bác không cần phải lo đâu ạ. Vừa hay bạn của cháu phụ trách vụ án này, cậu ấy nói Ấn Chung Thiêm không có tham dự vào vụ án lần

này, bắt anh ta chỉ vì muốn anh ta hỗ trợ điều tra. Về phần tin tức bên

ngoài, hai bác cũng đừng tin, hiện nay, kết quả cuối cùng cũng chưa có,

những tin tức hai bác nghe được đều là giả.”

“Vụ án này khi nào mới có thể điều tra xong?” Bố cô hỏi.

“Vụ án này liên quan đến nhiều người, rất phức tạp. Trong khoảng thời gian ngắn không thể điều tra xong được.

Cháu đã dặn dò với bạn cháu là phải đặc biệt chiếu cố cho thư kí Ấn, anh ta hiện nay tốt lắm, qua vài ngày nữa có thể sắp xếp cho mọi người vào

thăm anh ta.” Lời nói dối của anh vô cùng chân thành và tha thiết. Ngay

đến cả người đã từng trải qua nhiều thử thách như Bạc Băng cũng suýt

chút nữa đã tin, huống chi là bố mẹ cô.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Cuối cùng bố cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói lời cảm tạ: “Việc này may mà có cháu.”

“Bác đừng khách sáo ạ, cháu không giúp được gì cả.”

Nói lời khách sáo được vài câu, đúng lúc

bác sĩ đến, Diệp Chính Thần bước đến hỏi bệnh tình của bố cô, cẩn thận

hỏi tình hình sử dụng thuốc hiện nay.

Diệp Chính Thần bước ra ngoài gọi điện

thoại, mẹ Bạc Băng kéo tay con gái: “Băng Băng, cậu ấy không phải là sư

huynh sát vách phòng con chứ?”

“À.” Không dám đối mặt với ánh mắt nghi

ngờ của mẹ, Bạc Băng lập tức chuyển sang chuyện khác: “Bố mẹ ăn gì chưa, để con đi mua bữa sáng.”

“Bố mẹ ăn rồi.” Bố cô nói: “Con đưa cậu ấy đi ăn gì đi.”

“Vâng, buổi trưa con sẽ quay lại.”

Vừa bước đến cửa, mẹ cô lại đuổi theo,

ghé vào tai cô dặn dò: “Chung Thiêm vẫn còn bị giam trong ngục, con đừng gần gũi người khác quá. Bệnh viện này có nhiều người để ý, không khéo

lại có người bàn ra tán vào.”

“Con hiểu rồi.”

Sau khi thu dọn mớ hỗn độn trong lòng,

Bạc Băng bước ra khỏi cửa, Diệp Chính Thần vẫn đang nói chuyện điện

thoại: “Hiện tại đây là loại thuốc tốt nhất à?”

Bạc Băng đến gần một chút, thì nghe thấy anh nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ bảo người qua lấy. Cám ơn!”

Ngắt điện thoại, anh lại gọi thêm một

cuộc nữa, dặn dò ai đó buổi chiều đến bệnh viện Quốc Tế, tìm trưởng khoa nội là bác sĩ Lý lấy thuốc, sau đó gửi đến bệnh viện nhân dân Nam Châu. Tên thuốc tiếng Anh, Bạc Băng nghe không rõ, chỉ biết bệnh viện Quốc Tế ở Bắc Kinh là bệnh viện chuyên trị xuất huyết não.

Bạc Băng không thể nói rõ cảm xúc của

mình lúc này, cô chỉ cảm thấy anh đối xử với cô rất tốt, mà cô, th