Old school Swatch Watches
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325183

Bình chọn: 7.5.00/10/518 lượt.

, thì chưa đến năm phút anh đã có

mặt. Cô nghĩ, hôm anh đứng ở phòng thí nghiệm thứ anh chăm chú xem… Đó

chính là những tin nhắn của cô đã gửi cho anh.

Đêm nay, anh tới đón cô, có lẽ cũng không có ý gì khác.

Anh cũng giống như cô, muốn lui một bước

trong mối quan hệ để cả hai có thể trở lại vị trí là bạn tốt, có thể như trước kia cùng nhau đứng trên ban công, chậm rãi trò chuyện, cùng nhau

ăn một bát mì cay Thành Đô.

Đáng tiếc, cô và anh đều không thể quay trở lại…

Củi khô và lửa nóng gần nhau, sớm muộn gì cũng sẽ bốc cháy!

Hơn nữa, tại đây, lúc này, bên ngoài là

màn đêm cùng với mưa lớn, cô và anh lại ở trong không gian riêng được

ngăn cách với trời đất.



Diệp Chính Thần ôm cô, trên người anh

phản phất hương vị cà phê của bia, đây là mùi hương trong trí nhớ của

cô. Sự cứng rắn từ sâu thẳm trong lòng cô bỗng trở nên mềm nhũn, Bạc

Băng nhắm mắt lại, thả lỏng đôi môi đang mím chặt của mình.

Đầu lưỡi trong chớp mắt va chạm vào nhau, anh lại thêm cuồng dã tìm kiếm, giống như hôm nay chính là ngày tận

thế, không có ngày mai…

Sự nhớ nhung trong những ngày vừa qua

được anh kích thích đến long trời lở đất, Bạc Băng quên hẳn cô đang ở

đâu, cô không tự khống chế được mà vươn hai tay lên vòng qua cổ anh,

ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc anh.

Trời và đất, chỉ còn lại âm thanh của những giọt mưa rơi vội vã.

Toàn bộ ý thức của Bạc Băng bị sự cuồng

nhiệt của anh chiếm giữ, nhiệt lưu trong cơ thể cô từng đợt, từng đợt

cuồn cuộn dâng tràn.

Đã đi đến bước này Bạc Băng không muốn lo lắng nghĩ đến ngày mai. Chỉ cần người đàn ông trước mắt cô là Diệp

Chính Thần, chỉ cần anh yêu cô, cô cũng yêu anh, nhưng vậy là quá đủ!

Bạc Băng mạnh dạn hôn trả anh, nghênh đón sự kích tình của anh.

Thời điểm môi lưỡi dây dưa, thân thể cũng cọ xát thật mạnh mẽ.

Hành động nghênh đón của cô càng làm anh

không tự chủ được, bàn tay nóng bỏng của anh lần đến trước ngực cô, đặt

lên vị trí mềm mại nhất. Khí lạnh trên người cô hòa vào sự nóng bỏng của anh, thân thể Bạc Băng run lên, không tự giác được mà ôm chặt lấy cánh

tay của anh.

Khí thế của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn

bao giờ hết, hơi thở tràn ngập sự nam tính, bộ phận đàn ông của anh đang hưng phấn một cách rõ rệt, khiến toàn thân Bạc Băng trở nên rã rời, mỗi một sợi dây thần kinh đều bị kéo căng vì sự hưng phấn.

Anh thăm dò, anh tìm kiếm, anh chiếm giữ.

Bạc Băng hoàn toàn không có ý cự tuyệt.



Từng hạt mưa rơi xuống tạo thành một bức màn mờ ảo nơi ngọn đèn đường, như sương lại như khói.

Hoa anh đào tung bay trong gió, uốn lượn trong không trung, dao động như mây bay.

Anh hôn càng ngày càng mãnh liệt và không thể khống chế được, tay anh hấp tấp xé vạt áo cô, một chiếc cúc áo văng ra ngoài. Ngay sau đó, anh vén nội y của cô lên, bầu ngực mềm mại của

cô lộ ra hoàn toàn trước mắt anh, anh nhanh chóng tóm lấy nơi mềm mại

nhất, đầu ngón tay bắt đầu xâm chiếm, vuốt ve.

Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập sự khô nóng, Bạc Băng như được hòa quyện vào không khí, cô cật lực thở dốc…

Môi lưỡi anh dịu dàng mơn trớn trên da thịt cô, ngọn lửa trong cô cứ theo đó mà bốc cháy, cật lực thiêu đốt cô…

Cả người cô như bị tan ra.

Bạc Băng không biết Diệp Chính Thần đã ấn vào nút gì trên ghế ngồi, cơ thể cô bỗng nhiên hạ xuống, thân thể cũng

chậm rãi nằm dài trên ghế dựa. Không cho cô lấy một cơ hội để hít thở,

anh chuyển người sang ghế của cô, đặt thân thể của anh lên người cô,

thân thể cô nằm trọn dưới người anh.

Như bị màn đêm mê hoặc, đại não Bạc Băng

gần như tê liệt, nhất thời nảy sinh ra một suy nghĩ, cô muốn trao lần

đầu tiên của mình cho người đàn ông trước mắt, không cần để tâm đến hậu

quả, cũng không cần anh hứa hẹn, chỉ cần thân thể tươi trẻ của cô giống

như cây anh đào nở rộ trước mặt anh, làm cho cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi này khắc vào trong người cô, khắc vào trí nhớ của anh, ít nhất cô cũng

không trở thành ham muốn nhất thời của anh, ít nhất không tan biến đến

nỗi chẳng để lại một chút dấu vết…

Đem lần đầu tiên của người con gái trao cho người đàn ông mà cô yêu nhất, cô cũng không có gì nuối tiếc…

Sau này ngẫm lại, lúc ấy cô thật sự rất ngốc nghếch và buồn cười.

Có lẽ khi yêu một người, luôn luôn ngu ngốc ít nhất là một lần như vậy!

Tay của cô lần vào trong áo sơ mi của

anh, da thịt của anh so với suy nghĩ của cô còn nhẵn bóng, ấm áp và đàn

hồi hơn gấp mười lần.

Áo từ từ lướt xuống bả vai…

Bạc Băng ngẩng đầu lên, cô nghe thấy tiếng khóa thắt lưng va chạm leng keng.

Bên ngoài bầu trời trở nên bừng sáng.

Qua ô vuông trên cửa sổ, Bạc Băng nhìn thấy bầu trời lúc đó, rất đẹp! Cô thấy được những ngôi sao nhỏ lung lay, dao động…

Đêm mưa sao lại có sao?

Đêm đó quả thực cô đã thấy được sao sáng trong đêm mưa, rất đẹp! Rất sáng!

Cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng còn che

đậy trên người Bạc Băng xuống, Diệp Chính Thần lấy khuỷu tay nâng một

chân của cô lên. Hoàn toàn không một chút do dự, vật cứng nóng bỏng như

nham thạch có sức mạnh như vũ bão của anh bỗng nhiên xông thẳng vào

người cô, mạnh mẽ xâm chiếm như không gì có thể ngăn cản