
ểu hiện đùa giỡn cũng không có.
Một lát sau, Bạc Băng khiếp sợ, cô cuống cuồng lắc đầu: “Anh đừng nói đùa.”
Thật ra, Ấn Chung Thiêm là mẫu người đàn
ông lý tưởng để chọn làm chồng, ngoài ngoại hình chỉnh tề, lễ phép tao
nhã, anh ta còn là mẫu người có ý chí cầu tiến. Sau khi tốt nghiệp đại
học, anh ta được nhận vào làm nhân viên công vụ quốc gia, sau đó được
chính phủ điều đến văn phòng trong một thành phố, tương lai rộng mở.
Có lẽ do ảnh hưởng từ các tiểu thuyết
ngôn tình độc hại cuối cùng cô vẫn nghĩ hương vị của tình yêu trong cô
chính là: “Muốn ngừng mà không được”
Cô đang chờ đợi một người đàn ông, một
người có thể làm cho cô vừa gặp đã yêu, gặp lại càng yêu mãnh liệt hơn,
có thể vì anh mà sống, vì anh mà chết, vì yêu anh mà ruột gan đứt từng
đoạn nhưng lại không hề oán, cũng chẳng hối hận! Nhưng mà, đã trôi qua
bốn năm đại học, số mệnh đào hoa của cô vẫn không hề gặp dịp, ngay cả
bóng dáng chân mệnh thiên tử cũng chưa xuất hiện, tuổi thanh xuân của cô cứ thế mà trôi qua một cách vô vị.
***
“Tiểu Băng! Chung Thiêm là người đàn ông
tốt như vậy mà con lại từ chối, mẹ thật sự không biết con muốn tìm mẫu
đàn ông như thế nào?… Dạng đàn ông đẹp trai vẻ bề ngoài chỉ như chiếc
gối thêu hoa, trông được nhưng không dùng được. Dạng công tử có tiền thì không đáng tin cậy! Chung Thiêm…”
Sau khi cô từ chối Ấn Chung Thiêm được một thời gian, vừa thấy mặt Bạc Băng, mẹ cô cứ luôn mà giáo huấn không ngừng.
Bạc Băng bị mẹ rầy rà một hồi thật sự
chịu không nổi, cô cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt phía sau bằng câu trả lời: “Con muốn tìm một người quân nhân.”
“Quân nhân?” Mẹ cô vừa nghe được, liên tiếp lắc đầu.
“Những người tham gia Quân đội ngay cả tự do của bản thân cũng không có, sao có thể quan tâm chăm sóc cho con,
nếu con vẫn còn ý định kết hôn với quân nhân thì không cần chuẩn bị dọn
ra ở riêng đâu…”
Sau đó bà lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, đưa ra đủ thứ dẫn chứng cụ thể cho thấy Quân nhân không có gì là tốt!
Mặc kệ Quân nhân có bao nhiêu khuyết điểm, cô vẫn cứ thích đấy!
Cứ nghĩ đến dáng vẻ một người đàn ông khi mặc quân phục màu xanh, tư thế độc lập tuyệt vời cùng với dáng vẻ
nghiêm trang mạnh mẽ, đó chắn chắn là một kiệt tác khiến cho thể xác lẫn tinh thần của Bạc Băng lúc nào cũng nhộn nhạo.
Nếu bắt đầu điệp khúc “Yêu”… Cô sẽ cẩn
thận cởi bỏ từng cúc áo của anh, nghĩ đến đây nước bọt thèm thuồng của
cô liền tràn ra, chỉ hận sao ngay lập tức không xuất hiện một người Quân nhân để cô lao đến giúp anh cởi cúc áo…
…
Bị mẹ cô cằn nhằn suốt mấy tháng, cô thật sự không nhịn được nữa, để bảo hộ lâu dài cho chiếc màng nhĩ phải làm
việc mệt nhọc của mình, để tránh việc chưa đến trăm tuổi già đã bị điếc, cô cắn răng quyết định một mình đơn độc đến Nhật Bản tiếp tục việc học.
Điều này đối với bố của cô mà nói cũng là viết tiếp kì danh của ông, giúp ông cứu vãn sự nghiệp đang từ từ xuống dốc.
Ông nhất thời cảm động, đem toàn bộ số
tiền tích góp được hai mươi mấy năm trời đều đưa hết cho cô và nói: “Con hãy đi đi, qua bên đó nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
Cứ như vậy, ba năm trước, tâm hồn thuần
khiết nhất của cô, nguyện vọng đẹp đẽ nhất của cô… Cuối cùng cô cũng gặp được người đàn ông định mệnh của cuộc đời mình, cô đã được nếm trải cảm giác một khi đã yêu cho dù muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
***
Trải qua mấy tháng tìm trường và làm thủ tục nhập học, Bạc Băng chính thức bước đến vương quốc trong giấc mơ của cô.
Đến Nhật Bản, ngày hôm sau, một đàn anh
lớp trên dẫn cô đến trường đại học y ở Osaka gặp Phó giáo sư. Lần đầu
tiên Bạc Băng đến gặp Phó giáo sư, cả tiếng Nhật và tiếng Anh cô nói
chưa đến ba câu, giáo sư vừa nghe nói rằng cô có ý học nghiên cứu sinh,
ông ta liền tỏ thái độ như hận không thể dẫn cô đến phòng thí nghiệm
ngay lập tức, giống như sợ cô bỏ chạy mất.
Vào buổi chiều cùng ngày, ông ta gấp gáp
liên hệ với văn phòng giúp cô hoàn thành các thủ tục nhập học, chính
thức bố trí cho cô làm việc tại phòng thí nghiệm của ông ta.
Bạc Băng kín đáo thăm dò ý kiến của Phó
giáo sư: “Thưa thầy, cuối năm nay sẽ có cuộc thi nhập học, em phải thi
mới được thông qua. Nhỡ em không qua được, thì phải làm thế nào?”
Sau đó vị giáo sư già liên tục trả lời:
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Tôi sẽ tích cực tiến cử em,
nhất định sẽ qua thôi.”
Bạc Băng có điểm không hiểu, hồ sơ lý
lịch của cô không có gì đặc biệt, điểm thành tích của cô ở đại học cũng
chỉ khá tốt, may mắn là điểm thí nghiệm GRE của cô khá cao, nhưng để
giáo sư đặc biệt tín nhiệm tiến cử thì đúng là có chút khoa trương, vì
lý do gì mà Phó giáo sư muốn chọn cô?
Hay là… Ông ta muốn dùng “quy tắc ngầm” với cô?
Vừa nghĩ đến một cảnh trong bộ phim nhựa Nhật Bản, Bạc Băng liền toát mồ hôi lạnh.
Lo lắng đề phòng một thời gian sau cô mới biết được, ở Nhật Bản, có thể nói bác sĩ là một nguồn tài nguyên khan
hiếm. Sinh viên trường y vừa tốt nghiệp đã được các bệnh viện lớn mời về công tác, có những gia đình giàu có tiền tiêu không hết, lại có thêm
tấm lòng cao thượng mới tiếp tục theo đu