
oải mái giặt quần áo. (phúc địa: giống như đất có linh khí vậy)
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, tôi căn bản không biết làm sao rời khỏi nơi phúc địa động tiên này, cũng không vào được gian nhà trúc kia.
Tôi tức tối đến muốn phá cửa, nhưng vừa ném mạnh một viên đá tới… tôi liền văng ngược ra, lập tức hôn mê.
Đợi đến khi Vô Cùng rốt cục đi ra, cái gáy tôi còn chưa hết sưng.
Vốn đang nghiến răng nghiến lợi, đợi đến khi nhìn thấy nó tôi lại ngây người vài giây. Trong vòng 10 ngày ngắn ngủi, nó đã trưởng thành. Chẳng những cao hơn tôi một cái đầu, thoạt nhìn giống hệt một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn ung dung bình thản từ trong hư không lấy quần áo ra, rồi thay đồ ngay trước mặt tôi, an nhiên ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ trước mặt tôi, “Tuy chỉ mới đến Trúc Cơ, nhưng muốn khống chế ngươi, đã đủ.”
… What?!
Tôi tròn mắt nhìn hắn, căn bản không tìm thấy thanh âm của mình.
“Loan Ca, ngươi không hề tu luyện.” Hắn khẽ nhíu mày, “Nhưng ngươi tán hồn như vậy, làm thế nào có năng lực đoạt xá*? Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?”
(*Đoạt xá: cách nói của Đạo gia, chỉ việc mượn thân thể người khác để hoàn dương, chính là mượn xác hoàn hồn đấy ạ)
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Vì cớ gì bà mẹ không đáng tin cậy của tôi, lại đưa tôi đến chốn nhân gian kỳ ảo này a…
Tiểu quỷ này cư nhiên té bất tỉnh, còn bị té vỡ đầu.
Tôi biết nó lén lút vịn tường đi ra ngoài là muốn làm gì, con người có ba việc gấp chứ sao. Nhưng tôi nào biết nó đến cả đứng còn loạng choạng, đi đường lại như đang cưỡi mây chứ. Kết quả liều chết không hé răng, chỉ là lúc trở về lại té nhào một cái, không biết có bị té chấn động não hay không nữa.
Liều chết bướng bỉnh cái rắm a!
Tôi tức tối khiêng nó trở về, nén giận bắt đầu làm một bà bu già. Nó tỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Lúc này tôi mới cảm thấy có điểm không đúng, hiện tại ánh mắt của thằng nhóc này thật sự quá thành thục.
Nhưng chuyện của mình còn chưa phiền xong, rất nhanh đã đem điểm nghi ngờ ấy ném qua một bên. Chuyên tâm làm sự nghiệp “bảo mẫu” vĩ đại của tôi.
“Ngươi tên gì?” nó mở miệng.
“Loan Ca.” Tôi cáu gắt trả lời.
“Ta tên là Vô Cùng.” Nó nhắm mắt lại.
Tôi lấy làm lạ liếc nó một cái, không biết tại sao thái độ của nó đột nhiên mềm hoá đi. Đương nhiên vẫn còn rất đáng ghét, tôi dìu nó đi nhà xí nó còn trưng ra cái bản mặt nặng nhẹ, tắm rửa giúp nó mà nó còn sổi sùng với tôi.
Đã đi đứng thành ra như vậy thì đừng có đòi tắm bồn ngâm nước a! Vô liêm sỉ!
Nó tức đến run người, “…Ngươi ít nhất cũng để lại cho ta một cái quần lót chứ!”
Tôi binh một cái lên đầu nó, “Nhóc có từng thấy ai mặc quần áo mà tắm chưa? Được rồi, hàng họ bé xíu thế kia còn sợ người bị người ta thấy ư? Có mời ta cũng chả thèm xem đâu!” Tôi ném khăn mặt cho nó, “Chỗ ấy tự mình cọ đi!”
Tại tôi không tìm thấy bàn chải cán dài, bằng không đã xem nó như là một cái xác chết mà tẩy rửa rồi!
Thằng nhóc tức đến đỏ bừng cả mặt, lại ném mấy trăm thanh nhãn đao qua (mắt chứa dao), tôi thấy nó là đứa cực kỳ không biết ơn. Đàn ông đều là hạng người vong ân phụ nghĩa, ngay cả một thằng nhóc cũng không ngoại lệ.
Chờ nó khá hơn, tôi nhất định sẽ tiễn nó đi thật xa!
Giúp nó mặc quần áo xong, lúc cõng nó về, cơn giận của nó lại đột nhiên tan hết. Lúc lau khô tóc chải đầu cho nó, nó lại phi thường dễ bảo. “…Tại sao ngươi chăm sóc ta? Ngươi có mục đích gì?”
Tôi trực tiếp cầm cây lược gỗ gõ đầu nó.
“Bởi vì ta là một tên quỷ xúi quẩy có lương tâm đầy ắp.” Tôi hung tợn nói, tức giận chải mớ tóc dài gần chạm đất của nó, “Nhóc còn có… người nhà không?”
“Chờ ta có thể cử động, ngươi đưa ta về đi.” Nó thản nhiên nói, thực không giống với khẩu khí của một đứa bé.
Mặc dù tôi rất muốn quăng nó ra ngoài để nó tự sinh tự diệt, đáng tiếc lương tâm chết tiệt của tôi không buông tha tôi. Cho nên tôi cùng tiểu quỷ này ngủ cùng giường ăn cùng bàn, còn sợ nó nửa đêm đi nhà xí bị rớt tõm xuống đó, hoặc là té xỉu ở nơi nào đó tôi không biết bị sói hoang tha đi mất.
Nó nói chuyện thật sự ít đến đáng thương, phải gọi là kiệm lời như tích vàng. Bất quá nó cho tôi biết, hiện tại là triều Đại Minh, tại vị là An Khang đế. Nhưng lịch sử nó kể khiến tôi có chút mù mờ, Minh triều có An Khang đế ở đâu ra… hơn nữa là Minh triều cư nhiên không có Vĩnh Lạc đế a! Vậy Minh Thành Tổ đi đâu?
Còn về tòa cung điện hoang phế này, nghe nói là hành cung suối nước nóng, bị bỏ hoang phế từ lâu. Nghe nói là dùng để giam cầm một phế thái tử, nhưng làm sao có nhiều người chết như vậy… nó cũng không rõ lắm. Tôi nghĩ nó còn nhỏ như vậy, biết được nhiêu đó đã không dễ dàng, tôi cũng không gặng hỏi nữa.
Điều dưỡng được nửa tháng, tiểu quỷ kia mới không cần vịn tường đi nữa, nhưng vẫn còn rất suy yếu. Một tháng sau, nó mới xem như hoàn toàn hồi phục.
Nó ở trong phòng bếp bận rộn loay hoay nửa ngày, dùng bột đậu hòa với mật ong cùng với một ít dược liệu loạn thất bát tao nào đó, làm thành mười mấy khối lương khô kỳ quái, kéo tay tôi, điềm nhiên như không nói, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tôi hồ đồ.
“Ngươi