Old school Swatch Watches
Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327122

Bình chọn: 8.00/10/712 lượt.



Công Tôn gật đầu, “Có thể làm tiêu vảy mắt, nhưng quá trình rất dọa người, tuy đã nói với nhiều người là hữu hiệu, nhưng đại đa số lại không dám làm, thà rằng dần dần nhìn không thấy.”

“Ta bị như vậy cũng có thể trị?” Triệu Phổ hỏi.

“Ngươi thì không giống.” Công Tôn xua tay, “Ngươi chẳng qua là do phụ mẫu khác tộc mà thôi, không phải bệnh.”

“Nga.” Triệu Phổ hiếu kỳ, “Là sao?”

“Phụ mẫu ngươi có phải có một người là dị tộc hay không? Hay là nội ngoại có người là dị tộc?”

“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, “Nương ta là ngoại tộc.”

“Màu mắt của chúng ta đều không giống nhau.” Công Tôn nói, “Chủ yếu do đồng tử bên trong có một màng mỏng quyết định màu mắt, người khác tộc màu sắc của màng mỏng cũng khác, như người Hán đại đa số là màu nâu, nhưng có một ít người là màu đen tuyền hoặc nâu sẫm, một ít lại là hơi vàng và màu hổ phách, còn có một ít nhạt màu, gần như màu da. Màu đồng tử của ngoại tộc thì càng thêm kỳ lạ, vùng Ba Tư có đồng tử màu lam, còn có màu lục… rất phổ biến. Nếu phụ mẫu có dòng họ cách nhau quá xa, rất dễ sinh ra hài tử có hai mắt khác màu, nhưng điều này căn bản không ảnh hưởng gì, nhìn mọi thứ đều rõ ràng như nhau cả thôi.”

Triệu Phổ lẳng lặng nghe Công Tôn nói, cười nhạt, “Thế nhưng người đời không phải đều nói, mắt xám chính là yêu đồng, sẽ đưa tới chiến hỏa sao.”

“Đó là nói dóc.” Công Tôn phất phất tay, “Màu mắt bất đồng sẽ đưa tới chiến hỏa? Đó đều là nghe nhầm đồn bậy, hoặc là do có kẻ mưu đồ dùng để trốn tránh trách nhiệm.”

Triệu Phổ cười, “Tiên sinh không phải người học bài sao, trong sách sử ghi rõ về hôi nhãn yêu đồng, người đọc sách không phải đều tôn thờ văn thư sao?”

Công Tôn liếc Triệu Phổ, “Ngươi thật buồn cười, văn thư chẳng phải cũng là do người viết ra sao? Đã là người thì đều có thể bị ngoại giới ảnh hưởng, giống như so sánh giữa người của Đại Tống triều và người Liêu, trong tập quán sinh sống đều không giống nhau. Lấy một ví dụ, người Tống cảm thấy trâu bò cừu dê chỉ bất quá là súc sinh, nhưng đối với dân du mục mà nói, sự tồn tại của trâu bò cừu dê so với tính mệnh của họ còn quan trọng hơn. Người đọc sách cũng không phải răm rắp nghe theo sách, ai bảo trong sách viết cái gì thì cái đó phải đúng? Kẻ đã viết xuống cái quái gì mà hôi nhãn yêu đồng đưa tới chiến hỏa, đúng là đồ bỏ đi, thiển cận nông cạn.”

“Ha ha…” Triệu Phổ đột nhiên cười phá lên, “Tiên sinh nói mấy câu đó thật thống khoái, đáng mời một ly.”

Công Tôn bất mãn liếc nhìn Triệu Phổ, thầm nhủ, ai thèm uống rượu với ngươi.

Đang nghĩ ngợi, phía trước Tiểu Tứ Tử đã lên lầu hai của khách điếm, ghé vào lan can ngoắc Công Tôn và Triệu Phổ, “Phụ thân, Cửu Cửu, Triển Triển đã gọi món ăn.”

Công Tôn cười chạy tới, Triệu Phổ chắp tay sau lưng chậm rãi đi phía sau, thấy Công Tôn hai ba bước chạy vào khách điếm, lên lầu… Lần đầu tiên nghĩ —— Bọn mọt sách kỳ thực cũng không phải tất cả đều đáng ghét.

~

Lên lầu hai, Công Tôn đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đã rót trà cho y và Triệu Phổ, Triển Chiêu gọi thức ăn, hắn nói với Công Tôn và Triệu Phổ, thành Thanh Dương này thích khẩu vị ngọt, vì vậy cá ăn không ngon, nhưng các món thịt đều khá ổn, đặc biệt canh và điểm tâm ngọt cực ngon. Vừa nói, tay vừa nhéo cái má phính của Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử dọc đường được Triển Chiêu bế, đã trở thành hảo bằng hữu với hắn, cười tủm tỉm, có vẻ rất thân thiết với hắn.

Triệu Phổ ở một bên nhìn, trong lòng nghĩ, có thể đối nhân xử thế như Triển Chiêu cũng không phải dễ dàng, quả nhiên có những kẻ người gặp người thích là do trời sinh sao? Người này không chỉ công phu giỏi tính tình tốt tiếng tăm nổi như cồn, tâm tư tinh tế, liếc mắt là có thể nhìn ra sở thích của người khác, mà lại không quá nhiều chuyện, nên thì nói, không nên thì coi như không phát hiện… Thật sự là một nhân tài. Thảo nào đường làm quan của Bao tướng gần đây suôn sẻ, án phá được nhiều vô kể, thì ra nhờ có được người tài ba như vậy tương trợ.

Thức ăn được mang lên, Công Tôn thuận miệng hỏi Triển Chiêu, “Vừa rồi Vạn Tề Nha kia là ai?”

“Một tên cướp.” Triển Chiêu lắc đầu, “Hắn vốn là một tiêu sư, trên giang hồ cũng xem như không xấu, có điều mệnh không tốt, trong nhà có người vợ vụng trộm sau lưng, sau đó bị hắn phát hiện gian tình, liền giết chết gian phu dâm phụ.”

Công Tôn nhíu mày lắc đầu nói, “Cái đó gọi là bần cùng sinh đạo tặc, thông gian sinh họa sát thân, những lúc này tính tình nóng nảy thì dễ dàng xúc động nhất thời tạo nên sai lầm lớn.”

“Vốn hắn cũng rất đáng thương, nhưng sau đó hắn lại chui vào rừng làm thảo khấu, chuyên môn cướp đoạt, giết người cướp của. Ta vừa đi qua huyện Thanh Dương tra án, gặp phải nha dịch địa phương nói Vạn Tề Nha thường lui tới vùng này, đã giết vài mạng người. Hôm nay bọn họ nhận được tin tức, nói hắn muốn vào thành làm việc, nha dịch liền giới nghiêm bắt xếp hàng kiểm tra, ta liền hỗ trợ.” Triển Chiêu cười nói, “Cho nên mới nói người tốt có hảo báo, hôm nay gặp được các vị, nếu có thể chữa trị cho bằng hữu của ta thì đúng là đại ân.”

Lúc này, tiểu nhị trước tiên tặng mỗi người một phần canh ngọt, nói đây là món t