
hiếu kỳ nhìn ngược lại mình, ánh mắt đó đang hỏi —— Nga? Ngươi còn đồng lõa với dâm tặc?
“Uy, thư ngốc! Ngươi đừng nói bừa vô căn cứ có được không? Ta đã giải thích rõ là đêm đó ta nghe được động tĩnh mới chạy ra xem… Ta ở lại khách điếm đó là vì sợ bọn ác nhân làm hại các ngươi.” Triệu Phổ kêu oan, “Ta đâu có giống ngươi, hơn nửa đêm còn dạy nhi tử đá lưu manh, nói xấu sau lưng ta.”
Công Tôn vốn là sửng sốt, nhưng sau đó lại mở to hai mắt trừng hắn, “Ngươi… ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?”
………
Triệu Phổ chột dạ, thôi chết, nhất thời kích động nên lỡ mồm rồi, vội vàng chối, “Không… vách tường của khách điếm đó khá mỏng.”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ đầy căm ghét, càng chắc chắn tên này là lưu manh.
Triệu Phổ hết đường chối cãi, may mà phía trước đã là huyện nha, Triển Chiêu đúng lúc cắt ngang hai người, “Tới nha môn rồi.”
Mọi người vào huyện nha, huyện thái gia thấy Triển Chiêu trở về liền mang người ra nghênh đón, Triển Chiêu nói đã dẫn lang trung đến, muốn xem nhân chứng bị thương kia.
Công Tôn theo Triển Chiêu đi tới sương phòng trong tiểu viện, Triệu Phổ cũng nhàn nhã đi tới cửa, thăm dò nhìn vào bên trong.
Tiểu Tứ Tử cầm hòm thuốc trắng đi theo phía sau Công Tôn, Triệu Phổ đứng sau, nhẹ nhàng kéo bé một cái, Tiểu Tứ Tử suýt chút nữa đặt mông ngồi phịch xuống đất, cũng may Triệu Phổ kịp đỡ, nhỏ giọng hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi vào trong đó làm gì, hai ta ngồi ngoài nói chuyện đi.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, có chút do dự, bé kỳ thực rất thích Triệu Phổ, nghĩ thúc ấy trông thật oai phong, tuy rằng phụ thân nói thúc ấy là lưu manh, nhưng bé ngược lại cảm thấy Triệu Phổ là người tốt, liền hỏi, “Nói chuyện gì nha?”
Triệu Phổ thấp giọng hỏi bé “Hai ngươi đến Khai Phong làm gì?”
Tiểu Tứ Tử lại chớp chớp mắt, “Nga, bởi vì phụ thân nhận được phong thư…”
Còn chưa dứt lời, Triệu Phổ đã thấy trước mắt xuất hiện một ống tay áo trắng tinh, cánh tay trắng gầy của Công Tôn chặn ngang ngăn trước Tiểu Tứ Tử, che chở bé đi vào trong, không quên quay đầu lại hung dữ trừng mắt liếc Triệu Phổ.
Triệu Phổ nghiến răng… Tại sao nhi tử lại khả ái hơn phụ thân nhiều như vậy? Quả nhiên không phải thân sinh!
~
Vào phòng, Công Tôn xem xét bệnh tình của người nằm trên giường, vươn tay bắt mạch cho hắn, nhíu mày, “Quả nhiên là trúng độc.”
“Thật sự là trúng độc?” Triển Chiêu thấy có đầu mối cũng rất mừng rỡ, “Trúng độc gì, có thể trị được không?”
Công Tôn sờ sờ cằm, “Loại độc này cực mạnh… Hơn nữa hắn trúng là độc mạn tính, ít nhất đã hơn một năm.”
“Hơn một năm?” Triển Chiêu chấn động mạnh, “Nói vậy, kẻ hại hắn chính là kẻ đã ở chung với hắn hơn một năm… cũng chỉ có thể là quản gia của hắn, mà không phải là thê tử vừa cưới nửa năm nay?”
Công Tôn lắc đầu, “Nửa năm? Tuyệt đối không thể!”
“Vậy là được rồi.” Triển Chiêu nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, “Tiên sinh, có thể giải độc cho hắn hay không, ta cần hắn chính mồm xác nhận kẻ đã hại hắn.”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Công Tôn nói, bảo Tiểu Tứ Tử cầm hòm thuốc đến, mở hòm lấy ra một bộ ngân châm, bảy mươi hai mai ngân châm đồng loạt xếp thành một hàng, Công Tôn giúp người nọ châm cứu trừ độc, nói với Triển Chiêu, “Có thể mất đến một hai canh giờ, các ngươi ra ngoài ngồi uống chén trà trước đi.”
“Không sao.” Triển Chiêu khoát tay, “Ta ở đây giúp ngươi một tay.”
Công Tôn gật đầu, thầm nghĩ Triển Chiêu quả nhiên có phong độ của một đại hiệp, so với cái tên lưu manh kia khác xa một trời một vực! Nghĩ xong cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu chuyên tâm thi châm.
Sau đó hơn một canh giờ, Triển Chiêu ngồi cách đó không xa lẳng lặng chờ, Công Tôn ngồi thi châm, Tiểu Tứ Tử cầm một cái khăn sạch, thường xuyên lau lau cái trán cho Công Tôn, vừa chăm chú nghe Công Tôn giảng dạy, nghiêm túc học hỏi quy luật thi châm trên huyệt vị.
Triệu Phổ khoanh tay dựa vào cửa nhìn, vốn hắn nghĩ cứu trị người bệnh thì có cái gì hay đâu mà xem, chắc chắn là rất chán. Định liếc nhìn một cái rồi ra ngoài đi dạo, thế nhưng bất tri bất giác bị thần sắc chuyên chú của Công Tôn hấp dẫn, đứng cạnh cửa, nhìn đến xuất thần.
Mấy tên ảnh vệ ngồi trên tường viện khẽ nói nhỏ —— Vương gia có phải bị điểm huyệt rồi không? Sao lại đứng im ở chỗ kia lâu đến như vậy!
Hai canh giờ qua đi, trời đã sập tối, Công Tôn cũng đã thu hồi ngâm châm, thở ra một hơi dài.
Tiểu Tứ Tử trước tiên đưa đến cho Công Tôn một ly trà, sau đó lại nhu thuận lấy giấy bút đặt lên bàn, chấm bút lông vào mực nước, chờ.
Công Tôn đi tới, đề bút viết một phương thuốc, giao cho một nha dịch, bảo hắn đi bốc thuốc, sau đó năm chén nấu thành một chén, bưng đến.
Nha dịch lập tức cầm phương thuốc đi, trước khi hắn ra ngoài, Triệu Phổ đã kịp ngắm sơ qua phương thuốc kia —— Tuy hắn không phải văn nhân thi nhân, có điều… chữ trên phương thuốc thực sự rất đẹp, so với chữ của Hạ Nhất Hàng đẹp gấp trăm lần.
~
Xa xa ngoài biên quan ải bắc, Hạ Nhất Hàng đột nhiên hắt xì một cái, trời đông giá rét lạnh cóng, ôm noãn lô tiếp tục sự nghiệp viết chiết tử của hắn, các ảnh vệ lưu thủ ngoài cửa đồng tình nhìn hắn.
……
“Hắn đã an toàn.” Công Tôn thu hồi b