Polly po-cket
Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210223

Bình chọn: 7.00/10/1022 lượt.

người đến đây, chúng ta nhân lúc đó tìm kiếm, không chừng sẽ có chút đầu mối.”

Triển Chiêu gật đầu, nói, “Chủ ý này nghe rất được, bất quá hình như không được phúc hậu cho lắm?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, ý bảo —— Cái đó tùy ngươi.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nói, “Quên đi, vẫn cứ đi xem thôi!” Nói xong, hai người lén lút rời khỏi rừng cây, Công Tôn kéo Triệu Phổ lại, “Bị phát hiện rồi!”

Triệu Phổ chớp chớp mắt với Công Tôn, ra hiệu bảo y nhìn lên trên nóc nhà.

Công Tôn sửng sốt, phát hiện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã mai phục bên trên, liền nhìn Triệu Phổ —— Ngươi muốn gây hỗn loạn, tạo cơ hội cho bọn hắn?

Triệu Phổ cười, nói, “Dù sao, cũng đã náo loạn đến long trời lở đất rồi, chúng ta thuận tiện danh chính ngôn thuận xông vào ngôi chùa này nhìn xem xung quanh rốt cuộc có cái gì!”

Công Tôn nghe xong, cảm thấy có lý, lúc này, đám giáo chúng của Nguyệt giáo đã đi tới, hỏi, “Uy, các ngươi đang làm gì a?”

Triệu Phổ cười cười, vừa định nói, chợt Công Tôn nhảy dựng lên, hung hăng đạp Nguyệt giáo giáo chủ một cước, nói, “Ai bảo ngươi không có mắt, giẫm nhừ ngươi!”

“Ai nha…” Nguyệt giáo giáo chủ nọ kêu thảm một tiếng, Công Tôn kéo Triệu Phổ bỏ chạy.

Triệu Phổ bật cười, hắn một mặt chạy, một mặt nhìn Công Tôn —— Thư ngốc này thật khiến người thích, có nét nhã nhặn của thư sinh nhưng không hề ngu ngốc cứng nhắc, bề ngoài thì nghiêm túc, kỳ thực là một người rất thú vị.

Hai người lôi kéo nhau chạy về phía trước, ban đầu còn cố ý chạy chậm, đợi cho đám kia đuổi tới gần, Nguyệt giáo giáo chủ được nâng dậy, xoa thắt lưng hô to, “Đến a… Gọi người, gọi người bắt hai tên gian tế lại cho ta!”

Trong nhất thời, bọn chúng vừa đuổi theo vừa hô, tất cả đèn trong các phòng đều được thắp sáng, thấy người phía sau ngày càng nhiều, Triệu Phổ nói, “Chúng ta xông loạn?”

Công Tôn gật đầu, cảm thấy rất kích thích, cùng Triệu Phổ xông loạn khắp nơi.

Triệu Phổ cũng không khách khí, một cước đá văng cửa một gian phòng, thấy là đại điện, lại đá văng cửa gian phòng khác, phát hiện bên trong là tàng thư các, Triệu Phổ cùng Công Tôn đi vào tìm kiếm, có người đuổi tới trước mắt, Tử Ảnh nhảy xuống, ngăn trở, Triệu Phổ và Công Tôn nhảy ra cửa sổ tiếp tục chạy.

Mắt thấy càng ngày càng nhiều người, Tử Ảnh lấy ra lôi hỏa đạn ném xuống mặt đất, trong nhất thời, tiếng nổ vang lên, khói mù tuôn ra dày đặc.

.

Công Tôn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, nói, “Đủ loạn rồi!”

“A.” Triệu Phổ cười cười, kéo y chui vào một khe hở giữa những gian nhà.

Công Tôn thấy phía trước tựa hồ là một cổng vào, liền hỏi, “Nơi đó thông tới đâu?”

Triệu Phổ nhìn nhìn, nói, “Hình như là phía sau núi… Ngươi nhìn con đường phía trước xem.”

Hai người đi đến phía trước, quả nhiên, thấy trước mắt là một khoảng bao la, phía dưới là một khe núi.

“Bên dưới hình như có phòng xá.” Công Tôn chỉ vào một dãy phòng dưới dốc núi phía trước, “Rất ẩn mật a.”

“Xuống dưới xem?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn gật đầu, lúc này, truy binh phía sau đã chạy tới, Triệu Phổ vươn tay ôm Công Tôn, thả người nhảy… Chạy tới khu phòng xá dưới khe núi.

Đám truy binh tới bên vách núi, Nguyệt giáo giáo chủ vội vàng dang tay ngăn cản những người phía sau, nói, “Tất cả đừng đuổi theo!”

“Giáo chủ, ngay phía dưới!”

Nguyệt giáo giáo chủ thở dài, giơ tay, chỉ vào một phiến đá bên chân, hỏi, “Nhìn xem bên trên viết cái gì?”

Cả bọn xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy trên đó có hai chữ to —— Cấm địa.

Mọi người lập tức nhớ tới giáo quy của giáo phái —— Kẻ nào xâm nhập cấm địa, giết không tha. “Ngô.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút bí hơi, liền ngẩng mặt lên thở phì phò.

Phi Ảnh dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử có phải vì từ nhỏ không có nương, nên thích chui vào ngực người khác không a, còn cọ tới cọ lui rồi nói mớ, “Mềm mềm mềm…”

“Sau này đừng là một tiểu lưu manh đó!” Phi Ảnh vươn tay nựng nựng má bé.

“Ứ.” Tiểu Tứ Tử chóp chép miệng, mơ mơ màng màng kêu một tiếng, “Phụ thân.”

Phi Ảnh cười cười, lại nhéo nhéo.

“Ngô… Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử lại hừ một tiếng.

Phi Ảnh cảm thấy thú vị, lại nhéo tiếp, Tiểu Tứ Tử che mặt, chui vào trong chăn.

Phi Ảnh thấy trong chăn nổi lên một cái gò nhỏ, vươn tay hé mở chăn lên một chút cho bé, để bé không bị ngộp.

Nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một hồi, Phi Ảnh thấy bé tựa hồ đang nằm mơ, hồ đồ nói mớ, Phi Ảnh trước đây từng nghe nói, khi người ta nằm mơ, nếu như nói với hắn mà hắn có thể nghe được, thì còn có thể trả lời bằng những câu hoàn toàn chân thật, liền thấp giọng hỏi, “Tiểu Tứ Tử?”

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử thật sự đáp một tiếng.

“Tiểu Tứ Tử có thương phụ thân không?” Phi Ảnh nói tiếp.

“Ừm.” Tiểu Tứ Tử cũng không biết là đáp lại, hay là hừ hừ.

“Có thương Cửu Cửu không?”

“Ngô.”

“Ảnh ảnh?”

“Ngô.”



Phi Ảnh suy nghĩ một chút, cũng chui vào trong chăn, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân có tốt hay không?”

“Ngô.”

“Có tốt hay không?”

“… Tốt.”

Phi Ảnh muốn cười, lại hỏi, “Còn Cửu Cửu? Phụ thân gọi Cửu Cửu là gì?”

Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng, lại cọ cọ, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Lưu manh.”

Phi Ảnh nhịn cười, sung sướng hỏi, “Vậy Phi Ảnh tỷ tỷ thì