
Triệu Phổ thật khả nghi, hơn nữa bản mặt tươi cười vô cùng hèn mọn! Xoay mặt, muốn xem thử Tiểu Tứ Tử có phát hiện hay không, đã thấy Tiểu Tứ Tử đang đem bánh quẩy nhúng vào trong sữa đậu nành một cái, ngâm cho mềm ra, sau đó nhét vào trong miệng cắn một miếng, sung sướng, hoàn toàn không có nửa phần hoài nghi Triệu Phổ.
Công Tôn thở dài…
Ăn sáng xong, Công Tôn nghĩ cứ bước đi như vậy rất bất tiện, đã định tìm một cây quải trượng, Triệu Phổ đột nhiên đi tới, “Được chưa?”
“Ừ.” Công Tôn tưởng Triệu Phổ hỏi y đã thu thập hành lý xong chưa, liền nhìn bọc lớn bọc nhỏ nằm một bên, đều thu thập xong rồi, hẳn là không có quên cái gì.
Triệu Phổ đem hành lý vác lên vai như trước, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, tự mình đi được không?”
“Dạ!” Tiểu Tứ Tử đã chạy tới nắm góc áo hắn, Triệu Phổ bất chợt vươn tay, bế Công Tôn lên.
“Chờ chút!” Công Tôn kháng nghị, “Ta tự mình đi.”
Triệu Phổ bĩu môi xem thường, “Thôi đi, chỉ còn lại có ba chân mà còn ngang ngược sao, ngươi cho ngươi là ai? Con ve sầu vàng à?”
“Ngươi…” Công Tôn liếc mắt trừng Triệu Phổ, thầm nhủ tên này nói chuyện thật thô tục, nổi giận mắng, “Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Triệu Phổ nhĩ lực rất tốt, thoáng cái đã nghe được, khóe miệng nhếch lên một cái rồi đột nhiên nhẹ buông tay.
Công Tôn cả kinh, theo bản năng vươn hai tay ôm vai Triệu Phổ giữ thăng bằng. Bất quá Triệu Phổ chỉ là hù dọa y mà thôi, thoáng cái thì tiếp được, sau khi tiếp được còn hắc hắc cười đểu, “Thư ngốc, ôm chặt như vậy làm gì, ngươi có thể thấy chính là ngươi ôm ta, một lát đừng có mà nói ta chiếm tiện nghi của ngươi.”
Công Tôn thật muốn tàn bạo tát hắn một bạt tai, bất quá Triệu Phổ tựa hồ sớm có chuẩn bị, ghé sát vào bên tai Công Tôn nói, “Ngươi còn ồn ào náo loạn, không chừng ta lại lỡ tay buông ra.”
Công Tôn cắn răng, thầm nhủ: Một lát lên đường sẽ xử lý ngươi, không sái phấn ngứa lên người ngươi thì không hả giận!
Triệu Phổ trong lòng hiểu rõ, con mọt sách này bị chọc giận, bất quá, giận mới dễ chọc.
~
Rời khỏi khách điếm, Triệu Phổ ôm Công Tôn ra ngoài, Tiểu Tứ Tử chạy chậm theo sau. Đem Công Tôn đặt vào xe ngựa, Triệu Phổ lại bế Tiểu Tứ Tử lên, đưa vào.
Trong xe ngựa có lót một lớp thảm lông cừu mềm mại, mặc dù hơi chật hẹp, nhưng còn rất thoải mái.
Công Tôn cảm thấy cùng Tiểu Tứ Tử hai người ngồi như vậy là vừa rồi, nguyên bản cơn tức đối với Triệu Phổ cũng giảm xuống đôi chút, Công Tôn cũng không phải không biết tốt xấu, Triệu Phổ với y và Tiểu Tứ Tử không thân cũng chẳng quen, quả thật rất khó tìm người tốt như vậy.
Đang lúc y muốn cho Tiểu Tứ Tử ngồi vào trong lòng mình, đã thấy Triệu Phổ đem hành lý đặt vào cửa xe ngựa, sau đó xoay người một cái, cũng ngồi vào trong, dựa sát vào Công Tôn, phân phó Xích Ảnh đánh xe phía trước, “Khởi hành.”
Xích Ảnh quất một roi. Xe liền đi về phía trước.
Vốn trong xe ngựa là vừa đủ ngồi, thế nhưng chen vào một tên Triệu Phổ, liền có vẻ rất chật chội.
Triệu Phổ muốn cho Tiểu Tứ Tử ngồi lên đùi của mình, Công Tôn làm sao cho phép, nhanh chóng đặt Tiểu Tứ Tử sang bên kia bảo hộ, y ngồi ở chính giữa. Cứ như vậy, lại phải cùng Triệu Phổ vai kề vai, dán chặt vào nhau.
Triệu Phổ nhếch nhếch khóe miệng, duỗi dài lưng, “Hm… Ngồi xe ngựa thoải mái hơn cưỡi ngựa.”
Công Tôn trào một câu đến bên mép —— Ngươi không phải người cưỡi ngựa sao? Nhưng lại phải miễn cưỡng nuốt trở vào, biết hắn cố ý giở trò xấu xa, trong lòng tức giận cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Bất quá người này chen vào ngồi rồi cũng không thành thật được tí nào, liên tục nhích tới nhích lui, duỗi lưng dang tay, hầu như chiếm hết cả thùng xe, mà hết lần này tới lần khác, xe cứ xóc nảy…
Công Tôn mất thăng bằng trực tiếp ngã sang bên cạnh, vừa lúc lăn vào lòng Triệu Phổ.
Triệu Phổ đỡ lấy, một tay cầm lấy cánh tay của Công Tôn, tay kia không biết là vô tình hay cố ý, vừa lúc đặt lên thắt lưng Công Tôn, trong lòng cảm khái —— Thật gầy nha.
Công Tôn giật bắn lên, hung hãn trừng Triệu Phổ.
Triệu Phổ thầm hỏi ngươi trừng cái gì, cười nói, “Ngươi còn trừng ta, ai bảo ngươi tự mình dựa sát vào ta? Nếu ta không đỡ ngươi, ngươi sớm đã ngã nhào rồi.”
Chân mày Công Tôn dựng đứng, lườm Triệu Phổ, trong lòng nghĩ tới mấy trăm loại thuốc có thể sử dụng lên người hắn, chỉ tiếc trong xe dựa vào quá gần, không thể dùng.
Triệu Phổ thấy trong mắt Công Tôn có sát khí, trong lòng buồn cười, thư ngốc này vậy mà còn có thể có sát khí, chết thảm thì bất quá cũng chỉ là một con tiểu hồ ly biết cào người khác mà thôi, nhất là loại lông trắng đặc biệt đẹp như thế này.
Tiểu Tứ Tử ngồi phía bên kia Công Tôn, hiếu kỳ nhìn hai người, đột nhiên hỏi, “Phụ thân hai người sáng sớm làm gì vậy?”
Công Tôn sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử, “Làm gì là làm gì?”
Tiểu Tứ Tử dựa lên đùi Công Tôn, nhìn y, “Lúc Tiểu Tứ Tử tỉnh lại, hình như thấy hai người ôm nhau hôn nhẹ.”
“Nga! Đó là bởi vì…” Triệu Phổ còn chưa dứt lời, bị Công Tôn trừng mắt phải ngậm miệng lại. Quay đầu lại, Công Tôn hung dữ nói với Tiểu Tứ Tử, “Đó là ngươi nằm mơ, ai bảo ngươi nhìn mấy thứ tranh vẽ không đàng hoàng