pacman, rainbows, and roller s
Du Long Tùy Nguyệt

Du Long Tùy Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326951

Bình chọn: 10.00/10/695 lượt.

hấy Công Tôn ngẩng đầu, liếc ngang cảnh cáo hắn, điệu bộ như đang nói —— Ngươi ngon thì đừng có qua đây.

Tính tình Triệu Phổ thuộc dạng quái đản, ngươi càng muốn đối địch với hắn, hắn càng muốn làm ngược lại, tâm nói ta sợ ngươi sao?! Thích ngồi trực diện ngươi đấy! Nghĩ xong, nghênh ngang đi qua, ngồi xuống chỗ đối diện Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, nói với tiểu nhị, “Ở đây có món gì ngon?”

Tiểu nhị cười ha hả, đọc tên vài món trong thực đơn của quán, Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Lấy một bao tử xào chua, cà tím Ngư Hương, thịt băm xào rau củ, bánh gà hấp, ừm, lại thêm một Động Đình quế ngư, thêm hai rau trộn, ba bánh màn thầu và một tô mì thịt bò, lại thêm hai vò rượu ngon.”

“Dạ.” Tiểu nhị ghi nhớ rồi xoay người rời đi gọi thức ăn.

Triệu Phổ nhàn nhã ngồi ở bên bàn hết nhìn đông tới nhìn tây, đảo mắt, tầm mắt dừng lại trên đám người vừa mới tiến vào kia. Đám người này khoảng mười ba mười bốn người, đều mặc áo khoác vải bông đen, mang theo đao… Triệu Phổ khẽ nhíu mày, trang phục của những người này không khác người Hán, nhưng bên hông đều buộc đai lưng, trên đai lưng có đeo trang sức hình chuột núi màu xám, là người Liêu.

Hơn nữa trên vỏ đao của những kẻ đó có một vòng lông chồn màu vàng, Triệu Phổ ngầm hiểu rõ, là mã tặc vùng biên cương nước Liêu… Đám người này đều là lũ giết người không chớp mắt, tại sao lại chạy tới nơi này? Xem ra trấn nhỏ này thật không may.

Lúc này, thức ăn của Công Tôn bọn họ gọi được mang lên trước, Công Tôn gọi một món mặn hai món chay là vịt muối Kim Lăng, vải xào và nhưỡng đậu hủ, còn có một phần canh cá trích, mặt khác, tiểu nhị đưa riêng cho Tiểu Tứ Tử một phần canh trứng gà thật ngon, còn có một cái bánh bao đậu hình con thỏ nhỏ nóng hổi, khả ái giống như bé. Công Tôn cầm cái thìa, trộn đều canh trứng gà, tỉ mỉ thổi nguội, để Tiểu Tứ Tử tự mình cầm thìa ăn.

Tiểu Tứ Tử cầm thìa ăn một miếng, cười tủm tỉm nói, “Phụ thân, ăn ngon.”

Công Tôn cười cười, vươn tay cầm một cái chén nhỏ, từ trong canh cá trích, múc trứng cá trong bụng cá ra, lại gắp thêm phần thịt mềm trên bụng cá, kỹ lưỡng lựa ra xương cá, múc phần nước canh ngon trên cùng, bưng đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, nói, “Ăn cái này.”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, nhỏ giọng nói thầm, “Không thích ăn trứng cá.”

Công Tôn véo nhẹ một bên má bé, “Ăn trứng cá tốt cho thân thể, ngoan.”

Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn ăn trước một thìa trứng cá, sau đó lại ăn một thìa canh trứng gà.

Công Tôn bẻ một cái màn thầu, vừa ăn đồ ăn, vừa luôn tay gắp một đũa thức ăn đút vào miệng Tiểu Tứ Tử.

Triệu Phổ nắm tay chống cằm, bất tri bất giác nhìn hai phụ tử trước mắt ăn đến xuất thần… Không hiểu sao lại cảm thấy, tình cảnh đối diện quá mức ấm áp.

Trong lòng cảm thán, thư sinh này đừng xem tuổi còn trẻ vóc người gầy yếu, thật sự rất yêu thương nhi tử của mình. Mặt khác, Triệu Phổ cảm thấy có chút thất bại. Tại sao người ta tuổi còn trẻ như vậy thì đã có hài tử lớn thế kia? Còn mình ngay cả một người trong lòng cũng không có.

Đang suy nghĩ, tiểu nhị cũng bắt đầu bưng thức ăn của hắn lên, Triệu Phổ bắt đầu ăn, cảm thấy hương vị không tệ, lại nghĩ đã có thần y chữa bệnh cho hoàng nương, tâm tình càng tốt, hai ba cái táp liền xử lí xong một cái bánh bao, bắt đầu cắm đầu cắm cổ sùm sụp ăn mì.

Tiểu Tứ Tử tiến đến bên tai Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Phụ thân, thúc ấy ăn khỏe thật nga.”

“Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan hai tiếng, tâm nói, tiểu oa nhi ít gặp những thứ lạ đời, ngươi còn chưa thấy bên trong quân doanh cầm chân dê cắn thịt, cầm thùng gỗ ăn cơm đâu.

Công Tôn liếc nhìn Triệu Phổ một cái, từ thói quen của hắn nhìn ra được, người này hẳn là tham gia quân ngũ, trong lòng thắc mắc, tại sao lại đơn độc xuất hiện ở nơi này?

Chính lúc này, chợt nghe mấy người Liêu cách không xa kia huyên thuyên trò chuyện, Triệu Phổ nghe xong nhíu mày, những người Liêu này đang nói là —— Vùng Trung Nguyên này thật trù phú và đông đúc, buổi tối nay phải cướp đoạt một phen, kiếm chút bạc trắng, lại bắt vài cô nương xinh đẹp trở về.

Triệu Phổ quay sang, thấy Công Tôn cũng cau mày, liếc đám người Liêu kia một cái.

Triệu Phổ kinh ngạc, thư sinh này chẳng lẽ hiểu được những người Liêu kia nói gì?

Công Tôn quả thật là hiểu được, y xem xét trái phải một chút rồi nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, con ăn trước đi, phụ thân đi phương tiện (đi WC) một chút, lập tức quay lại.”

“Dạ, phụ thân phải lập tức quay lại nga.” Tiểu Tứ Tử nói.

Công Tôn gật đầu, đứng dậy đi, có điều y lại đi đến trù phòng.

Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử liếc nhìn theo, vừa thấy Công Tôn đi khuất liền vội vàng đem trứng cá trong chén lặng lẽ múc ra, bỏ lại vào trong tô canh cá, trộn trộn, ngẩng đầu, gặp Triệu Phổ đang nhìn mình, liền đỏ mặt thở dài một tiếng với hắn.

Triệu Phổ cảm thấy bé thực sự quá khả ái, bèn cười cười, chỉa chỉa thức ăn trên bàn, hỏi bé, “Ăn thức ăn không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Phụ thân nói, không được ăn những thứ mà người xa lạ cho.”

Triệu Phổ nhếch lên khóe miệng nở nụ cười.

~

Không bao lâu sau, Công Tôn đã trở về, đi tới bên cạnh Tiểu Tứ Tử ngồi xuống.

Ở phía sau y, tiểu n