
í mắt phải nháy liên hồi, lập tức trở về phòng mình, ngồi ở bên giường mà hờn dỗi, thư sinh này đúng là biết chọc giận người khác mà!
//
Rất nhanh, sắc trời bắt đầu tối sầm, Triệu Phổ nằm trên giường, vểnh tai hóng hớt động tĩnh sát vách… Nghe được tiếng nước bõm bõm, tròng mắt Triệu Phổ đảo một cái, sáp tới gần, áp tai lên tường nghe trộm.
Tường của khách điếm này quả nhiên mỏng, thanh âm sát vách truyền tới thật rõ ràng. Triệu Phổ nhếch miệng cười cười, kiên trì ngồi nghe, vì sao đến mức phải lén lút nghe trộm như vậy… Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao nghe trộm cũng rất thú vị.
Mà trong căn phòng sát vách lúc này, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đang ngâm chân.
Công Tôn lấy hai cái chậu gỗ, đổ đầy nước nóng vào hai chậu, thả chút cam thảo vào bên trong, mình ngồi ở bên giường, Tiểu Tứ Tử ngồi trên một băng ghế nhỏ, hai người đều ngâm chân vào trong chậu gỗ… Thoải mái mà nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Triệu Phổ sát vách không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một lớn một nhỏ thoải mái ngâm chân, lắc lắc đầu sờ sờ ngực, vì sao tim lại đập nhanh như thế?
~
Công Tôn ngâm hai chân trong chậu gỗ, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cẩn Nhi, hôm nay ngủ sớm, sáng sớm ngày mai chúng ta phải thức dậy.”
Tiểu Tứ Tử ngước mắt mắt nhìn Công Tôn, hỏi, “Phụ thân, không phải người nói từ từ đi cũng không hề gì sao?”
Công Tôn nhăn mặt cau mày, “Tên lưu manh sát vách kia thật đáng ghét, chúng ta đừng đi cùng với hắn, khởi hành sớm hơn hắn thì tốt hơn.”
Triệu Phổ nghe được mí mắt nháy liên hồi, tâm nói, ta nào có trêu chọc gì ngươi, vì sao dám nói ta lưu manh? Rồi tiếp tục dán tai nghe trộm.
~
“Phụ thân, lưu manh là gì?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Công Tôn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Tiểu Tứ Tử, lưu manh chính là tướng mạo và nhân phẩm đều rất đáng ghét.”
Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn Công Tôn, khiêm tốn nghe phụ thân mình giảng giải cho, “Tướng mạo và nhân phẩm thế nào là đáng ghét?”
“Chính là cái loại thoạt nhìn rất hèn mọn này.” Công Tôn sờ sờ cằm nói, “Rất chướng mắt.”
Tiếng nghiến răng của Triệu Phổ vang lên két két, vươn tay cầm lấy chiếc gương đồng bên cạnh, soi nửa ngày —— Lão tử hèn mọn chỗ nào? Ở biên quan không biết bao nhiêu cô nương mỗi đêm đều mơ thấy lão tử, xú thư sinh nhà ngươi không có mắt nhìn người.
~
“Phụ thân, cái gì là hèn mọn?” Tiểu Tứ Tử tiếp tục hỏi.
“Hm, hèn mọn chính là tướng mạo như cái tên vừa mới gặp lúc nãy, hắn hẳn là loại người rất hạ cấp rất hạ lưu.” Công Tôn trả lời.
Triệu Phổ vươn tay đè lại mí mắt phải của mình, không cho nó nháy tiếp.
“Cái gì là hạ cấp và hạ lưu vậy?” Tiểu Tứ Tử càng nghe càng hồ đồ.
Công Tôn chung quy cũng không nghĩ ra một lý do, nói ngang, “Dù sao thì cũng là tướng mạo của tên sát vách kia.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, vỗ tay một cái, “Phụ thân, con đã biết, hắc y thúc thúc sát vách kia là lưu manh, hạ cấp, hạ lưu, hèn mọn.”
Công Tôn búng tay một cái chóc, tán dương, “Tiểu Tứ Tử, con đã có thể suy một ra ba rồi, thật thông minh nha!”
Tiểu Tứ Tử thích ý sung sướng vuốt cái ót nói, “Thật không? Con cũng cảm thấy gần đây hình như thông minh lên một chút.”
Công Tôn vươn tay xoa bóp cái má hồng hồng của bé như đang khuyến khích, “Tiểu Tứ Tử, về sau có kẻ nào dám nói con ngốc, con phải trở tay tát hắn một bạt tai.”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu nghiêng đầu, “Vì sao phải trở tay tát?”
“Bởi vì trở tay có vẻ đau hơn.” Công Tôn chăm chú nói, “Ai dám chăm chăm nhìn con, nếu là nữ, không nên để ý các nàng, nếu là nam, dám nói con đẹp dám nói con khả ái, con phải nhấc chân, dồn lực đá vào giữa hai chân hắn, có hiểu không?”
Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, “Dạ, con nhớ rồi, phụ thân cái kia kêu là đá lưu manh có đúng hay không?”
Công Tôn thoả mãn gật đầu.
“Sát vách kia chính là lưu manh, Tiểu Tứ Tử có phải đá hắn hay không?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Triệu Phổ sát vách hít một ngụm khí lạnh, thì ra em bé khả ái kia hơi ngốc, thầm nhủ thư sinh này sao lại dạy con như thế?
Công Tôn cân nhắc một chút, lắc đầu, “Không cần, thân hình hắn rất lớn, chúng ta chắc là đánh không lại hắn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Công Tôn suy nghĩ một chút rồi đáp, “Con phải thừa dịp hắn không chú ý, vẩy phấn vào con mắt của hắn, tung phấn ngứa lên trên người hắn, sau đó lại dùng độc châm, đâm vào giữa hai chân hắn, khiến hắn từ nay về sau biến thành thái giám! Nói chung phải dùng trí không nên liều mạng!”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử nhu thuận gật đầu.
Triệu Phổ vươn tay nắm thật chặt đai lưng của mình, nghĩ… Hình như không cần lưu lại bảo hộ đôi phụ tử này đâu. So với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn rất nhiều, đồng thời bắt đầu vì chính sự an toàn của bản thân mà lo lắng.
//
Màn đêm buông xuống, sau khi ngâm chân xong, Tiểu Tứ Tử đem nước đổ đi, Công Tôn đi tới bên cửa, hạ then cửa xuống, từ trong bao quần áo lấy ra hai cái hòm nhỏ thường tùy thân mang theo.
Một cái hòm là màu trắng, Công Tôn đem đặt bên cạnh gối đầu, đây là hòm thuốc, cái hòm kia thì màu đen, đó là hòm phòng thân.
Công Tôn xách cái hòm màu đen đi tới cạnh cửa, Tiểu Tứ Tử đẩy đến một cái ghế cho y, giúp y vịn lại, nói, “