The Soda Pop
Dưa Gang Nhỏ Của Tôi

Dưa Gang Nhỏ Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322462

Bình chọn: 10.00/10/246 lượt.

phía A Mân đang bị hù doạ cho ngẩn người, nói: “Cô này, khuyên cô tốt nhất là đi ra ngoài chờ, nếu không tôi sợ chút nữa cô sẽ té xỉu mất thôi.” Sau đó, hắn gọi y tá bên ngoài vào “Y tá, tôi có một bệnh nhân bị bệnh nặng, cần hai kim tiêm loại lớn nhất, phiền cô!”

A Mân đang hốt hoảng ra khỏi phòng khám, lại nhìn thấy y tá mang vào hai ống kim tiêm cực lớn đi vào.

Ba giây sau, cô nghe một tiếng kêu vô cùng thê thảm,hơn nữa lại là từ trong chính mi65ng của bạn trai cô phát ra.

“Ôi, A Tùng, thật xin lỗi.”

Thật ra thì em cũng rất sợ thấy ống chích.

※ ※ ※ ※ ※ ※

Hôm nay sắc mặt Khương Đường vẫn rất khó nhìn, không nói không cười, nhưng trong mắt các cô y tá thì đó là một khuôn mặt lạnh lùng, mang đầy vẻ chín chắn hấp dẫn của đàn ông.

Trên thực tế, tối hôm qua hắn một đêm không ngủ.

Từ sau khi rời khỏi nhà Trình Viên Viên, hắn đi bộ trên đường thật lâu cho tức giận tiêu mất rồi mới từ từ trở về nhà.

Mặc dù buộc mình không được nghĩ đến, nhưng hắn lại không thể khống chế đầu óc của mình, nằm trên giường lăn lăn lại, vẫn là nghĩ đến những lời nói của Trình Viên Viên.

Hắn thật sự chỉ xem cô là chị thôi sao?

Hắn vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của mình, cho dù hắn đã cố nhớ lại trong quá khứ, hắn thật sự đối với Trình Viên Viên là cảm giác gì, giờ phút này hắn chỉ thấy trong đầu mình là một đám mây đen mờ mịt, nghĩ mãi cũng không ra, chỉ biết trong lòng rất buồn bực, giống như có sự hiểu lầm gì đó ở đây, nhưng là hiểu lầm về cái gì thì hắn không cách nào giải thích được.

Hắn làm sai sao?

Nếu như sai, vậy thì sai chỗ nào?

Nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà mất đi Trình Viên Viên, chỉ cần vừa nghĩ đến sau này sẽ không còn được gặp cô, không được nghe giọng nói của cô, không được ôm lấy thân thể đầy đặn của cô mà yêu thương chiều chuộng, hắn đã cảm thây thật bất an, thậm chí là không thở nổi.

Rốt cuộc đây là loại cảm giác gì?

Là yêu sao?

Tình yêu rốt cuộc là gì?

Tại sao vừa ngọt ngào vừa khổ sở, vừa yên tĩnh lại vừa ầm ĩ như vậy, rõ ràng là muốn củng nhau ở chung một chỗ, nhưng sao vừa nhìn thấy nhau đã cãi vả không ngừng, để rồi một mình hối hận thế này?

Thật sự vưa có vẻ nhàm chán lại không logic khoa học, giống như một vòng tròn rối rắm không lối thoát nhưng tại sao lại khiến con người ta vì yêu nhau mà không hề thấy mỏi mệt?

Có phải loại cảm giác yêu không biết mệt mỏi này chính là điểm chung duy nhất của bọn họ, khiến họ có thể chịu đựng nhau, học cách tiếp nhận thiếu sót cảu đối phương, cùng nhau vun đắp cho tình yêu này?

Khương Đường suy nghĩ mãi đến khi sắc trời sáng dần cũng vẫn chưa rút ra được kết luận gì.

Đúng lúc này Ôn Phong Nhã gọi điện cho hắn, bảo là muốn đưa bạn gái về nhà ra mắt cha mẹ, nhờ hắn giúp hắn trực ở phòng cấp cứu một đêm.

Hắn không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, dù sao hiện tại hắn cũng không dám đi tìm Trình Viên Viên...

Hắn càng nghĩ càng khổ sở, cảm giác mình giống như bị vứt bỏ, không ai muốn hắn, khó trách sắc mặt của hắn hôm nay lạnh lùng không vui.

Tuy là các giáo sư đã từng nói qua, làm bác sĩ không nên để chuyện riêng phiền nhiễu, tránh ảnh hưởng đến quá trình chữa bệnh cho bệnh nhân, nhưng mà loại chuyện yêu đương như vậy, cho dù là thánh nhân cũng không cách nào khống chết tâm tình?

Hắn... Bắt đầu có chút ghét yêu, thì ra là đây chính là cảm giác yêu, thì ra yêu không phải là hoàn toàn tốt đẹp, thì ra yêu cũng có nhiều rắc rối như vậy.

Không phải chỉ cần dựa vào ngọn lửa tình yêu là có thể giải quyết hết thảy vấn đề hay sao?

Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi.

※ ※ ※ ※ ※ ※

Bắt đầu hoài nghi, không chỉ có mỗi Khương Đường.

Trình Viên Viên đêm qua cũng ngủ không ngon, có nhiều lần cô cầm điện thoại lên, rồi lại chán nản để xuống.

Mặc dù vẫn tự an ủi mình, hiện tại cũng đã rạng sáng, gọi điện thoại đi chẳng qua là quấy rầy người ta mà thôi, nhưng trong lòng cô biết, thật ra là vì cô nhát gan, lấy cớ trốn tránh mà thôi.

Cô không nên nóivới Khương Đường như vậy, nhưng là chỉ cần vừa nhắc tới tuổi, cô đột nhiên sẽ cảm thấy rất bất an. Cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ cô không thể giống như Diệp Linh, cứ như vậy ngốc nghếch tin tưởng sẽ có người thật lòng yêu mình.

Cho dù có, cũng là bởi vì thân thể của cô, mà không phải bởi vì "thật lòng" mà yêu cô.

Như vậy, đến khi cô hoa tàn liễu rũ rồi, người kia có phải hay không sẽ không còn yêu cô nữa?

Cũng là bởi vì ý thức được điều này, cho nên cô mới có thể bất an, mới có thể muốn bảo vệ mình, nhất thời tàn nhẫn mà đem tất cả sai lầm giao cho hắn.

Như vậy cô, giống như rất xảo quyệt.

Buổi sáng, Trình Viên Viên rửa mặt qua loa rồi đi làm.

Vành mắt cô bị thâm đen giống như gấu trúc, rất nhiều học sinh len lén gọi cô là "Cô giáo gấu trúc" .

Viên Viên nghe được cũng chỉ cười cười.

Gọi cô "Cô giáo" là tốt rồi, không còn gọi cái gì "Chị..." là tốt rồi...

Không biết tại sao, lòng của cô đột nhiên đau, ánh mắt u buồn, giống như có cái gì đó mơ hồ trong tầm mắt.

"Cô Viên Viên, sao cô khóc?"

Cô vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại lộ ra nụ cười.

Đứng phía sau chính là thầy thực tập mới đến nhà trẻ tháng trước Lưu