
Câu cuối cùng Đường Lật nói trong điện thoại là may mà mình không tỏ tình nên bây giờ có thể tiếp tục ở lại công ty như thường, tốt xấu cũng không vỡ mất bát cơm. Sau này cô sẽ coi Úc Thăng là cấp trên, sẽ không còn có một ý nghĩ không an phận nào nữa.
Yêu thầm bao giờ cũng vậy, thông thường thì quá trình luôn làm người ta xúc động hơn là kết quả.
Tốt nhất là người bạn yêu thầm cũng thích bạn, sự trùng hợp như vậy thật tuyệt vời, nhưng tỉ lệ rất thấp.
***
Một tuần sau đoạn phim tuyên truyền ngắn cho chương trình "Chuyện động lòng nhất" được phát hành trên mạng, lượt xem ngày đầu tiên đã vượt qua một trăm ngàn.
Khi Bối Nhĩ Đóa xem xong, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên bốn năm độ...
Lúc ghi hình không cảm thấy kích thích bao nhiêu, nhưng sau khi được cắt xén, biên tập lại thành đoạn phim dài năm phút rưỡi, toàn bộ những cảnh tượng trong phim đều dễ dàng làm người xem hòa mình vào trong đó, tất cả đều ngập tràn yêu thương nồng nhiệt.
Bất kể là tắm mình trong ánh mặt trời, nhàn nhã ngồi trên bãi cỏ hay là tự do tự tại trên một chiếc xe, cảnh tượng thân mật hàng ngày trước ngôi nhà gỗ nhỏ, chiều cao chênh lệch ba mươi xen ti mét của họ luôn là tiêu điểm vĩnh hằng. Vì vậy cảnh cuối cùng là hai người đứng đối diện nhau, một cao một thấp.
Cô đi chân đất nhìn anh ta một hồi, sau đó đột nhiên tinh nghịch lao vào trong lòng anh ta. Anh ta chỉ dùng một tay đã ôm lấy thân thể cô, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta và ánh nắng cùng chiếu vào mắt cô. Khi đó anh ta dường như là người thống trị cả thế giới của cô.
Phụ đề trên màn hình hiện lên: Điều chúng tôi theo đuổi không phải là sự động lòng nhất thời mà là cố gắng hết sức ở bên nhau suốt cuộc đời.
Cố gắng hết sức, bốn chữ này thừa nhận tình yêu có nhân tố dễ thay đổi, nhưng đồng thời cũng thể hiện quan điểm về tình yêu của thời đại mới. Chúng tôi sẽ nghiêm túc vun đắp, cố gắng giữ lửa.
Bối Nhĩ Đóa còn chưa kịp hạ nhiệt, Diệp Trữ Vi đã gọi điện thoại đến.
"Đã xem phim tuyên truyền chưa?" Anh ta hỏi.
"Xem rồi, còn anh?"
"Úc Thăng đã gửi cho tôi xem từ trước".
"Thế anh có hài lòng không? Ý tôi là hiệu quả tổng thể".
"Đại khái không khác tưởng tượng của tôi là mấy, không có gì quá mức ngạc nhiên". Anh ta nói chậm rãi: "Có một số chi tiết cô nên vào vai hơn một chút".
"..."
Sao? Ý anh ta là gì?
"Cô có thể xem lại một lần nữa, xem biểu hiện của cô trong một số cảnh thế nào. Như ánh mắt lúc nhìn tôi, đụng chạm tay chân với tôi, cả biểu cảm khi thì
thầm nói chuyện với tôi nữa, tôi cảm thấy tương đối xa lạ". Anh ta nói.
"... Nhưng tôi lại cảm thấy không tồi".
"Úc Thăng nói tổng cộng sẽ có hai đoạn phim tuyên truyền. Để bảo đảm phần tiếp theo được chân thực tự nhiên hơn, chúng ta nên luyện tập riêng với
nhau".
"Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà luyện tập thế nào?"
"Đầu tiên là..." Anh ta bắt đầu chỉ đạo: "Vấn đề xưng hô, cô đừng gọi đầy đủ họ tên tôi".
"Chỉ gọi tên thôi à?"
"Cô muốn gọi thế nào cũng được, chỉ cần không phải họ tên đầy đủ".
"Thế... Trữ Vi?" Cô thử gọi, âm thanh rất nhỏ.
"Có thể thêm một chút tình cảm nữa".
"Trữ... Vi?" Cô gọi khẽ.
"Dịu dàng hơn một chút nữa". Anh ta chỉ dẫn.
"Trữ... Vi". Cô điều chỉnh âm thanh.
"Âm cuối cần điều chỉnh, không được dừng âm quá nhanh, có thể mang một chút dựa dẫm và muốn chiếm hữu".
"Trữ... Vi"
"Lại một lần nữa". Anh ta tạm hài lòng.
"Trữ Vi..."
"Lại lần nữa". Anh ta cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.
"Trữ Vi". Chính cô cũng không chịu nổi âm thanh này của mình, cảm thấy rất kì quái, giống một số phụ nữ làm nghề nghiệp đặc thù qua điện thoại...
Anh ta dừng lại một lát, hưởng thụ tiếng vọng của cô. Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng thở kìm nén của anh ta, lọt vào tai cô trầm trầm như tiếng cộng hưởng thanh nhã của nhạc cụ cao cấp nào đó, như ẩn như hiện, như một dòng suối trong chảy giữa khe núi sâu.
"Nhĩ Đóa".
Tim Bối Nhĩ Đóa suýt nữa ngừng đập. Đây thật là âm thanh của anh ta hay sao? Tại sao lại khác hẳn bình thường như thế? Quá mức dịu dàng và thân thiết.
"... Anh gọi tôi là Nhĩ Đóa?" Cô hoài nghi mình đã nghe nhầm.
"Cô không phải được gọi là Nhĩ Đóa sao?"
"Vâng, cha mẹ, họ hàng, bạn bè đều gọi như vậy".
"Nếu thế, tôi là bạn trai cô nên có quyền tăng thêm một chữ". Anh ta suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc thử nghiệm, gọi bằng giọng thấp hơn vừa rồi, lại hơi suồng sã như có như không: "Tiểu Nhĩ Đóa".
"..."
"Thế này có vẻ xuôi tai hơn nhiều rồi". Anh ta lại cảm nhận hiệu quả của ba chữ này: "Cứ quyết như vậy đi".
Cứ quyết như vậy đi? Chiếc điện thoại Bối Nhĩ Đóa áp vào tai suýt nữa trượt xuống...
Cô thật sự không dám nghe nữa... Có rất ít, rất ít người gọi cô như vậy.
Lần trước Vương Hách Xuyên cố ý gọi cô là Tiểu Nhĩ Đóa, cô chỉ cảm thấy cực kì phản cảm. Bây giờ đối tượng đổi thành Diệp Trữ Vi, cảm giác của cô lại hoàn toàn khác hẳn. Chẳng những cô không thấy phản cảm mà còn hoàn toàn bị âm thanh của anh ta mê hoặc. Nếu anh ta thì thầm vào tai cô, có lẽ cô sẽ chủ động đẩy ngã anh ta...
##########
Lời tác giả: Chương này có mấy bí mật ít người biết, để tác giả bật mí cho bạn.