Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32930

Bình chọn: 10.00/10/93 lượt.

nhiên điều này Tô Mộc Thần chưa đủ.

Hắn nghĩ dù không thể an ủi thành công đứa trẻ, thì ít nhiều cũng bắt nó ngừng

khóc. Nhưng với Duệ Duệ, phải cần một người có ý chí kiên định.

“Ba ơi…” Duệ Duệ giãy dụa: “Con muốn mẹ, mẹ cơ…”

Duệ Duệ kêu danh từ kia, càng khiến Tô Mộc Thần thêm đau đầu, hắn nhịn không được

lại nghĩ tới Hạ An Nhiên đã quẳng cho hắn đống rắc rối này.

Hiện giờ, nhớ đến khuôn mặt người phụ nữ đó, hắn xúc động đến nỗi muốn bóp chết cô ta. Còn Duệ Duệ vẫn không ngừng gọi “Mẹ, mẹ…”

Cuối cùng, một chút kiên nhẫn còn sót lại của Tô Mộc Thần cũng tan biến.

“Tên nhóc này! Đừng làm ồn nữa!”

Tô Mộc Thần đặt Duệ Duệ ngồi xuống sô pha, giọng điệu dịu dàng vừa rồi chuyển sang trạng thái bực bội.

“Ta còn

nhiều việc phải làm, tốt nhất là con ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ ta xong

việc rồi về nhà, nói cách khác, cho dù con khóc ta cũng không để ý tới

con nữa.”

Tô Mộc Thần hung dữ nói xong, nhìn đồng hồ nhăn mặt, thời gian hắn dỗ Duệ Duệ đủ để làm xong một phần công việc rồi. Nếu thời gian là vàng bạc, thì tên

nhóc Duệ Duệ đã lãng phí của hắn không ít tiền.

Đối với một nhóc con mới hai ba tuổi, bạn vĩnh viễn không thể hi vọng nó hiểu được

lời nói cao thâm của mình. Nhưng nó có thể cảm nhận được giọng điệu của

bạn, cảm thấy tâm trạng bạn không vui.

Hiển nhiên hành động vừa rồi của Tô Mộc Thần là một sai lầm.

Duệ Duệ phản ứng thẳng lại, biến tiếng khóc từ thút thít thành tiếng gào:

“Mẹ, mẹ ơi, con muốn mẹ… hu hu…” Duệ Duệ vừa gào vừa khóc, tuột xuống sô pha chạy

ra cửa. Lúc chạy còn loạng choạng ngã ‘bịch’ một cái trên sàn nhà. Cũng

bởi vì thế mà tiếng khóc của cậu bé càng trở nên thê lương hơn.

“Duệ Duệ không cần ba, không cần ba, mẹ ơi…” Cậu bé bị té ngã cũng không đứng dậy, chỉ khóc to hơn.

Tô Mộc Thần có cảm giác mình thật bất lực. Hắn đã nói hắn không quen sống chung với trẻ con rồi, Hạ An Nhiên chết tiệt!

“Đừng khóc nữa, ba đưa con đi.”

Đối với tên nhóc này, hắn hoàn toàn chịu thua, vẫn nên trả về cho Hạ An Nhiên thì tốt hơn.

Tô Mộc Thần ôm Duệ Duệ đứng dậy, sau đó mở cửa phòng ra ngoài.

“Tổng giám đốc?”

Bên ngoài

văn phòng Tô Mộc Thần là bàn làm việc của thư kí Ngô, cho nên khi nhìn

thấy Tô Mộc Thần bỗng nhiên bước ra, tất nhiên Ngô Tĩnh thấy hoảng sợ.

Tuy giờ tan tầm là năm giờ chiều, nhưng làm việc với một vị tổng giám đốc cuồng

công việc, thường bọn họ vẫn phải về muộn hơn, đây là chuyện rất bình

thường đối với tất cả nhân viên. Giống như bây giờ, đã năm rưỡi chiều,

nhưng vì hội nghị vừa mới kết thúc, nên cô còn phải sửa lại bản báo cáo

hội nghị rồi mới ra về. Đương nhiên, do Ngô Tĩnh vẫn tưởng tổng giám đốc tan tầm còn muộn hơn mình nên khi nhìn thấy hắn rời văn phòng, cô có

chút kinh ngạc.

Gương mặt

đứa trẻ được rất nhiều nữ nhân viên bàn tán khi tổng giám đốc mang về

sau buổi trưa loang lổ nước mắt, hình như đã khóc rất lâu, giờ chỉ còn

tiếng thút thít nghẹn ngào. Cậu bé vừa lau nước mắt vừa gọi ‘mẹ, mẹ…”

“Tan ca đi.” Tô Mộc Thần liếc cô thư kí của mình nói. “Hiện tại đã hết giờ làm việc rồi.”

“Vâng.” Ngô Tĩnh gật đầu. “Tôi sửa lại báo cáo hội nghị xong rồi mới về.”

Tô Mộc Thần gật đầu, ôm Duệ Duệ đi tới thang máy. Hắn cảm giác được nếu không trả

lại đứa bé cho Hạ An Nhiên thì hắn sẽ càng thêm phiền phức.

“Nhóc con, lát nữa thấy người phụ nữ kia, nhớ phải nhào đến ôm, cấm không được buông tay ra.”

Tô Mộc Thần dặn dò, hắn quyết định nếu sau này có kết hôn, tuyệt đối không sinh con, trẻ con đúng là rắc rối!!

Khi Hạ An

Nhiên nhận được cuộc gọi thứ hai của Tô Mộc Thần, cô đã ngồi trên xe bus đi về nhà. Ai cũng biết thời điểm tan tầm luôn đông nghịt, mỗi người

đều bị biến thành nhân trong chiếc bánh kẹp chật chội. Hơn nữa, vào mùa

hè nóng nực, trên xe bốc lên nhiều loại mùi hỗn tạp, kết hợp với mùi

điều hòa nhiệt độ tạo nên cảm giác khó chịu, khiến người ta thấy buồn

nôn.

Một nhân

viên văn phòng bình thường, lương tháng ba cọc ba đồng, chỉ đủ chi tiền

để đi loại phương tiện giao thông công cộng này mà thôi. Trường hợp

người người chen lấn, cũng rất dễ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ

như, bị quấy rối tình dục, rồi trộm cắp…

Cho nên,

khi Hạ An Nhiên nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên trong túi,

cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn. Vốn dĩ ngồi trên xe bus đã chật chội, không

hiểu ai lại gọi cho cô vào giờ này.

Nên biết rằng, gọi điện thoại trên xe bus rất phiền phức.

Hạ An Nhiên mặc kệ tiếng điện thoại kêu, dự định sau khi xuống bến xe bus sẽ gọi lại.

Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ bám riết không tha, sau khi tắt khoảng mười giây

lại vang lên. Sao giống như muốn so tài chịu đựng với cô, xem ai chịu

thua trước vậy?

Hạ An Nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra, không thèm để ý tới tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu nữa.

Thành phố C dù thế nào đi nữa cũng là một thành phố du lịch nổi danh trong nước, có tiếng là sầm uất. Trong giờ cao điểm ở nơi này, trên đường đầy xe cộ,

dù là người ngồi trong xe riêng hay xe bus, đều ghen tức với người đi xe đạp hoặc xe đạp điện. Chưa tính việc dừng lại khi gặp đèn đỏ, nếu xảy

ra sự cố nhỏ


Teya Salat