
nào đó cũng sẽ bị ùn tắc lại nửa giờ hoặc cả tiếng đồng hồ
là chuyện bình thường.
Còn đi xe
bus không may mà hết chỗ ngồi, bắt buộc phải đứng, đến lúc xuống trạm
dừng xe hai chân không nhũn ra mới là lạ, cảm giác người như trên mây
vậy!
Gặp đèn đỏ, xe bus dừng lại vẫn chưa di chuyển được chút nào, bỗng điện thoại trong túi Hạ An Nhiên lại vang lên thêm lần nữa. Cô chính thức tuyên bố bỏ
cuộc, quả nhiên nghị lực của cô không bằng đối phương.
Hạ An Nhiên xách túi ra đằng trước, sau đó lấy chiếc điện thoại vừa mới mua nửa
tháng trước ra khỏi túi, một dãy số liên tục nhấp nháy hiển thị trên màn hình. Không có tên trong danh bạ, chứng tỏ cô không lưu số điện thoại
lại. Tuy không lưu, nhưng cô chẳng lạ gì dãy số này, buổi trưa hôm nay
cô đã từng gọi một lần.
Tô Mộc Thần, người đàn ông tính cách xấu xa, lúc nào gương mặt cũng nở nụ cười ôn hòa.
Hạ An Nhiên nhíu mày, đã giao Duệ Duệ cho hắn rồi, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì không còn liên quan tới cô nữa. Bây giờ hắn gọi cho cô là ý gì chứ?
Nghĩ thế, Hạ An Nhiên nhấn nút trả lời.
“Hạ An Nhiên!!!”
Thấy cuộc
gọi đã được nối, cơn tức giận của Tô Mộc Thần lại dâng lên. Từ nãy đến
giờ hắn đã gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng chẳng có ai bắt
máy. Còn tên nhóc Duệ Duệ ngồi trên xe vẫn không ngừng khóc lóc, đúng
vào giờ cao điểm, ở trên đường muốn tiến không được mà lùi cũng không
xong, càng lúc hắn càng bực bội.
Nếu là ngày thường, hắn sẽ không bao giờ bày ra bộ dáng không hoàn mỹ như thế này
cho người khác xem, vốn hắn là người rất coi trọng hình tượng của mình.
Nhưng bây giờ hắn không nghĩ nhiều được nữa, khiến hắn rơi vào hoàn cảnh bực tức như vậy, Hạ An Nhiên khó thoát khỏi liên can!
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Duệ Duệ
thấy Tô Mộc Thần gọi tên Hạ An Nhiên, vươn đôi tay bé nhỏ khóc nức nở,
dường như muốn thông qua điện thoại tố cáo tội ác của Tô Mộc Thần đối
với mình.
“Hạ An
Nhiên, cô mang đứa bé này đi đi.” Tô Mộc Thần nhìn thoáng qua một dãy xe cộ nối đuôi nhau không di chuyển được, hắn buồn bực đập tay lái, khẽ
gào lên.
“Anh có
thôi đùa cợt đi không!” Hạ An Nhiên cao giọng, vừa mới nhận cuộc gọi, đã nghe thấy giọng điệu nóng nảy của Tô Mộc Thần, mở miệng đã bắt cô phải
đưa đứa trẻ đi.
“Tiên sinh, đó là con của anh mà.”
Vừa giao
Duệ Duệ cho hắn có nửa ngày, hắn đã la hét bắt cô phải đưa đi. Dù gì cậu bé cũng ở cùng cô đêm qua, vất vả lắm mới đưa nó đi được, cho dù cô và
cậu bé có quan hệ với nhau, công bằng mà nói, cũng phải để Duệ Duệ ở
cạnh Tô Mộc Thần một tối.
Nếu tối nay cô còn đưa Duệ Duệ về nữa, thái hậu họ Hạ chắc không còn gào lên nữa,
mà sẽ tống cổ cô ra khỏi nhà luôn. Cô không não tàn đến mức mang Duệ Duệ về nhà lần hai đâu!
“Hạ tiểu thư, cô đã biết vốn dĩ Duệ Duệ không phải con tôi.”
Tô Mộc Thần nghiến răng, liếc qua bé con đang ngồi ở ghế phụ, hai mắt ngập nước, giống như vừa bị hắn ngược đãi xong.
“Tô tiên
sinh, anh hỏi ngược lại tôi làm như tôi biết rõ Duệ Duệ có phải con anh
hay không vậy. Không phải nó cũng gọi anh là ba hay sao?” Hạ An Nhiên hừ lạnh, chủ đề câu chuyện khiến cô phát ngấy, dù sao bây giờ Duệ Duệ cũng đang ở cạnh hắn, hôm nay cô không thể, tuyệt đối không thể mang cậu bé
về nhà được.
Tô Mộc Thần tức giận đập vào tay lái lần thứ hai, không may trúng còi xe, một âm
thanh chói tai vang lên giữa dòng xe cộ. May mà đang trong thời điểm ùn
tắc giao thông, chẳng ai so đo với tiếng còi bất ngờ, chỉ nghĩ đó là sự
phát tiết cơn giận mà thôi. Nhưng Duệ Duệ ngồi bên cạnh lại không nghĩ
thế, cậu bé bị dọa tới hoảng sợ, từ thút thít chuyển thành khóc to.
Thông qua điện thoại, Hạ An Nhiên cũng có thể nghe được tiếng Duệ Duệ
khóc lóc, còn liên tục gọi ‘mẹ ơi’, khiến cô hơi cuống quýt.
“Duệ Duệ
đang khóc sao?” Hạ An Nhiên hơi chần chừ hỏi. Duệ Duệ là một đứa bé rất
ngoan, bình thường bé không gây ồn ào náo loạn, chỉ thích nhào vào lòng
làm nũng. Tuy cô và bé chưa ở cùng nhau nhiều, nhưng cô chưa hề thấy Duệ Duệ khóc lóc thương tâm như vậy. Không biết tại sao mới ở cùng Tô Mộc
Thần nửa buổi đã trở nên thế?
“Cô nghe
thấy à? Phiền cô mau đến mang nó đi đi…” Chẳng hiểu hắn đã mắc tội gì,
mà Duệ Duệ vốn ngoan ngoãn lại gào khóc không ngừng.
“Tô Mộc
Thần, chẳng lẽ người đàn ông như anh lại không biết dỗ trẻ con ư?” Hạ An Nhiên không nén nổi cơn giận, gã này sao ngu ngốc đến thế? Khi trẻ con
khóc lóc thì phải dỗ dành an ủi nó, vậy mà hắn chỉ biết kêu cô tới đưa
đi, chẳng ra thể thống gì.
“Anh làm
Duệ Duệ khóc thì anh đi mà dỗ…” Hạ An Nhiên hét với cái điện thoại, đợi
Tô Mộc Thần phản ứng lại. Nhưng mãi một lúc lâu mà không thấy âm thanh
gì, cô cúi đầu nhìn điện thoại mới phát hiện ra nó hết pin. Không xong
rồi, vốn dĩ cô định bắt Tô Mộc Thần đưa điện thoại cho Duệ Duệ để an ủi
thằng bé, tuy nó không có quan hệ gì với cô, nhưng không thể mặc kệ cứ
để nó khóc mãi được. Khi nhìn thấy màn hình điện thoại đen ngòm, trong
lòng cô tiếc nuối thì ít mà lo lắng thì nhiều.
Hóa ra cô còn có tình mẫu tử, nhưng điện thoại hết pin cô cũng không biết làm thế nào.
Hạ An Nhiên đành kéo túi