
hịt khịt mũi rồi ném đi, không ăn một miếng.
“Mẹ, con không muốn ăn bánh mì.”
Duệ Duệ tiến sát đến gần Hạ An Nhiên rồi ôm cô, không quên nói ra yêu cầu của mình.
Bánh mì?
Hạ An Nhiên hoang mang.
“Đó là pizza.”
Tô Mộc Thần giải thích.
“Tô Mộc Thần, anh là đồ ngốc sao?” Hạ An Nhiên sẵng giọng hỏi.
Ở tuổi này đứa trẻ rất cần chất dinh dưỡng mà anh ta lại để nó ăn pizza – loại thức ăn không hề có nhiều dinh dưỡng.
Tô Mộc Thần cảm thấy khóe miệng co giật, Hạ An Nhiên có phải đã nhập vai
quá nhanh rồi hay không? Cô không phải là mẹ của đứa trẻ, mà hắn càng
không phải là ba của nó, đừng dùng ánh mắt như muốn giết người đó nhìn
hắn nữa. Edit: Vịt
Hạ An Nhiên cũng không ngờ mình lại đồng ý, lúc này ngồi ngẫm nghĩ, cô có cảm giác nhất định lúc đó đầu mình bị hỏng mất rồi.
Buổi trưa, những người khác đều chạy ra ngoài ăn cơm, hai ngày này Hạ An
Nhiên vin vào cớ kêu ca muốn giảm béo nên cứ tự nhiên ngồi ở trong phòng làm việc thưởng thức món hoa quả giảm cân của chị Chu.
“Coi như xong, có bao nhiêu thiếu nữ muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông này chứ, em có cơ hội quá tốt!”
Chị Chu nghe Hạ An Nhiên nói xong liền thốt lên một câu cảm thán.
“Nói, trong hai ngày vừa qua cô có nhìn thấy Tô Mộc Thần đóng phim khỏa thân
không? Dáng người của anh ta nhất định rất mê hồn?!”
Chị Chu cười tủm tỉm, ra vẻ thần thần bí bí.
“Ừm, có, Duệ Duệ đóng rất nhiều cảnh.”
Hạ An Nhiên bĩu môi, liếc xéo vị chủ biên háo sắc nhà mình, cô bình tĩnh
dội một chậu nước lạnh xuống đầu kẻ biến thái nào đó. Hai ngày này, toàn bộ thời gian ban ngày là do Tô Mộc Thần phụ trách, nhưng đến tối Duệ
Duệ sẽ bám dính lấy cô, hai người ngủ chung một phòng, hơn nữa trong mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, nên làm sao có thể ‘tình cờ’ bắt gặp
được màn “mỹ nam cởi đồ” cơ chứ? Trừ phi cô giống một bà cô háo sắc đánh úp vào phòng của hắn thì may ra.
“Vậy hai ngày vừa qua em chỉ làm bảo mẫu cho đứa bé thôi hả?”
Chị Chu trợn mắt, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối, vậy là bao nhiêu tưởng tượng
nóng bỏng của chị cứ thế tan tành mây khói. Nói thực, nếu nhân vật chính là An Nhiên thì e rằng sẽ chẳng bao giờ có những tình tiết cẩu huyết,
rung trời lở đất xảy ra đâu, có khi từ đầu đến cuối cũng chỉ toàn cảnh
yêu đương trong sáng nghệ thuật mà thôi.
Nói là làm bảo mẫu cũng không ngoa. Sáng sớm chuẩn bị bữa ăn sáng, sau đó
gọi Duệ Duệ dậy, đến tối lại chuẩn bị bữa tối, rồi cho đứa trẻ đi ngủ,
mệt muốn chết.
Hạ An Nhiên đang nghĩ, đây có lẽ sẽ là viễn cảnh cuộc sống hôn nhân sau
này của cô, thật sự quá bi ai! Đáng buồn thay, đó lại là chuyện mà mọi
phụ nữ đều gặp phải.
Hôn nhân đúng là nấm mồ của hạnh phúc.
Các cụ nói cấm có sai bao giờ.
“Biết làm sao được, bọn đàn ông vẫn chỉ thích có một người phụ nữ chịu vào bếp vì họ mà thôi.”
Chị Chu ve cằm, bộ dạng rất không đàng hoàng đưa ra lời bình.
“Loại đàn ông nghĩ như vậy về phụ nữ thì có thể xếp hàng dài từ quảng trường Ngô Sơn đến sông Tiền Đường ấy!”
Hạ An Nhiên vừa ăn vừa xem phim buổi trưa trên tivi.
“Em nghĩ vậy là sai rồi.” – Chị Chu hừ mũi, làm ra vẻ “hiểu biết” – “Đàn
ông là loại sinh vật thích rong chơi, nhưng sẽ đến lúc họ vẫn muốn tìm
cho mình một đối tượng yêu đương lâu dài, chứ không phải chơi bời thoáng qua nữa.”
Mà Tô Mộc Thần chính là đối tượng tốt để lấy làm chồng đấy nhé.
“Sau đó nuôi thêm ở ngoài vài cô vợ bé nữa hả?!”
Hạ An Nhiên nhún vai uống một ngụm nước.
Buổi tối đầu tiên ở chung nhà với Tô Mộc Thần, hắn đã tỏ rõ là một công
tử thích chơi bời. Sau khi đưa Duệ Duệ về nhà, hắn không ở lại mà bỏ đi
mất, đến mười một, người hai giờ khuya Hạ An Nhiên sắp đi ngủ mới nghe
thấy tiếng lạch cạch mở cửa, dấu hiệu hắn trở về nhà.
Nếu sáng hôm sau rời giường mà nhìn thấy một cô gái xa lạ nào đó ở trong
nhà, chắc hẳn cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên đâu nhỉ.
Có điều, ngày mai cô sẽ không phải làm bảo mẫu nữa, nghĩ đến đây cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.
Chị Chu lườm Hạ An Nhiên, con bé này, rõ ràng chỉ là một cô nhóc chưa biết
yêu, thế mà lúc nào cũng ra cái vẻ ta đây nhìn thấu hồng trần thế thái…. chậc chậc
Chị Chu và mấy miếng cơm cho xong bữa, suốt từ nãy tới giờ mải nói chuyện nên quên cả ăn uống.
“Thế em ở bên kia hai đêm liền, mẹ không nói gì sao?”
Chị Chu như sực nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Hạ An Nhiên, chị đã từng gặp
mama Hạ, bà là một người mẹ cứng rắn điển hình, chắc chắn không phải
loại phụ nữ chỉ biết khép nép đứng sau lưng chồng, bà một tay quán xuyến toàn bộ công việc trong gia đình họ Hạ. Nếu như bà được sinh ra ở nước
Mỹ, thì chị Chu tin chắc rằng mama Hạ nhất định sẽ đi tranh cử vào quốc
hội.
“Đương nhiên không, bởi vì em nói… em tới nhà chị ở.”
Từ nhỏ đến lớn Hạ An Nhiên chưa bao giờ dám nói dối mẹ, cô luôn là đứa con rất nghe lời. Cho nên lần này dùng chị Chu ra làm bình phong, bà Hạ
hoàn toàn không hề nghi ngờ gì, cũng không cần gọi điện thoại xác minh,
cứ thế đồng ý cho cô đi.
Chị Chu dẩu môi, chị là phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi đấy nhé, vậy mà còn làm ra cử chỉ dễ thương xì-tin này, đúng là giỏi cưa sừng làm nghé.
“Sao tự nhiên