
m gì mới được.
“Thật hả?” Hạ An Nhiên dịu dàng xoa đầu Duệ Duệ, khiến cậu bé không ngừng gật đầu thật mạnh, khẳng định lời tố cáo của mình.
“Rất xấu, rất xấu.”
“Có hư nhiều không?” Hạ An Nhiên cười híp mắt hỏi.
Duệ Duệ nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc về tội ác của
Tô Mộc Thần, một lúc lâu sau cậu bé vẫn không biết hình dung mức độ tồi
tệ của hắn như thế nào, bèn tủi thân ôm cổ Hạ An Nhiên, lặp lại câu nói
của mình: “Rất rất, rất xấu.”
Tô Mộc Thần nở nụ cười yếu ớt nhìn một lớn một nhỏ ngồi trên ghế salon
quay sang hắn tố cáo tội ác, tuy bề ngoài hắn thể hiện mình không quan
tâm chút nào, nhưng thực chất trong lòng đang thầm tính toán làm cách
nào để trả lại cho Hạ An Nhiên đống rắc rối phiền toái kia. Dù sao một
lớn một nhỏ kia cũng rất hợp nhau đó thôi.
Bác bảo mẫu sau khi dọn dẹp xong, liền thay đồ cho vào một chiếc túi vải
màu xanh nhạt, nói: “Tô tiên sinh, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin
phép về trước.”
Lúc nói bác bảo mẫu cũng không kìm được liếc nhìn hai mẹ con đang ngồi trên ghế salon. Đã làm việc cho Tô tiên sinh được gần một năm nay, bình
thường công việc cũng rất nhẹ nhàng, cùng lắm chỉ quét dọn lau chùi mà
thôi, còn những việc khác không cần bà phục vụ. Từng ấy thời gian, bà
chưa từng thấy cô gái nào xuất hiện trong nhà, mà bà cũng có cảm giác Tô tiên sinh vẫn là người đàn ông độc thân. Sáng sớm nay như thường lệ,
khi đến quét dọn bà giật mình vô cùng sửng sốt.
Bên cạnh người đàn ông độc thân lại có thêm một đứa bé, hiện giờ xuất hiện
cả mẹ đứa bé nữa. Năm nay quan hệ nam nữ thật quá phức tạp.
Tô Mộc Thần gật đầu.
“Cô Ôn, ngày mai đến quét dọn đúng giờ là được rồi.”
Cô Ôn lên tiếng, sau đó mở cửa rời đi, giành không gian riêng tư cho ba người họ.
Duệ Duệ ôm chặt cổ Hạ An Nhiên không chịu buông tay, gọi “Mẹ mẹ” liên tục.
Hạ An Nhiên bất đắc dĩ bế cậu bé lên, tránh việc cổ mình vẹo đi vì bị
níu quá nhiều. Cô đột nhiên nhận ra, chỉ cần bế trẻ con trên tay còn hữu hiệu hơn cả việc tới phòng tập thể thao gấp nhiều lần.
“Tô tiên sinh, nếu cần thiết thì tôi sẽ đưa Duệ Duệ đi chơi, buổi tối quay lại.”
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Thần đang ngồi dựa vào ghế, hôm nay cô
xin nghỉ một ngày, còn Duệ Duệ cũng chẳng có ý định buông cô ra. Nếu ở
chung với cậu bé một ngày một đêm cũng không thành vấn đề gì. Hơn nữa cô cũng không muốn ở cùng phòng với một người xa lạ, nhất là với một người đàn ông.
“Ồ..” Tô Mộc Thần nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, động tác của hắn có sức hút hấp dẫn của người đàn ông đích thực.
“Hạ tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên nghiêm túc trò chuyện với nhau.”
Bị tên nhóc kia náo loạn ầm ĩ từ sáng sớm, công việc trong buổi sáng hôm
nay đều bỏ dở, lượng công việc chồng đống lên nhau dồn hết vào buổi
chiều. Bởi vậy nếu như có việc gì thật sự quan trọng, hắn mới cho phép
nhân viên tới làm phiền mình. Chuyện này không giải quyết sớm thì ngày
nào hắn cũng trong tình trạng mệt mỏi như hôm nay mất, chỉ có xử lý mọi
việc ổn thỏa, hắn mới yên tâm làm việc được.
Trò chuyện sao?
Hạ An Nhiên khẽ hừ một tiếng, trải qua nhiều lần tiếp xúc, khi người đàn
ông này mà lên tiếng, người có lợi nhất vẫn chính là hắn.
Đương nhiên Tô Mộc Thần cũng nhận ra được sự khinh thường của cô, hắn sờ sờ
mũi, xem như đã hiểu rõ mọi suy nghĩ trong lòng Hạ An Nhiên. Quả thật,
hắn đang nghĩ tới việc làm thế nào đẩy trách nhiệm chăm Duệ Duệ cho cô.
Tô Mộc Thần nhếch miệng, nụ cười này chỉ xuất hiện khi hắn đối mặt với đối thủ cạnh tranh trên thương trường mà thôi.
“Hạ tiểu thư, không phải chúng ta đều muốn giành lợi ích lớn nhất về mình sao?” Tô Mộc Thần nói. Edit: Rùa
Không phải chúng ta đều muốn giành lợi ích lớn nhất về mình sao?
Khi nghe thấy câu nói này cô cảm thấy rất nực cười, trong việc này căn bản
không có lợi ích gì để đem ra đàm phán, trừ phi lợi ích mà hắn đang đề
cập tới chính là quyền nuôi dưỡng Duệ Duệ.
Thương nhân vẫn cứ là thương nhân, mở miệng ra là nói đến lợi ích.
Tuy rằng Hạ An Nhiên có lý do để từ chối kẻ khó chịu lúc nào cũng mang theo hơi tiền kia, nhưng nghĩ đến ngày sau đi làm còn có thể gặp phải người
đàn ông này, thôi đành nghe thử đề nghị của hắn ta xem sao.
Hạ An Nhiên gật đầu, sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tai Duệ Duệ mấy câu, Duệ
Duệ chu cái miệng nhỏ xinh liếc Tô Mộc Thần một cái rồi không cam lòng
buông cổ Hạ An Nhiên ra.
“Mẹ quay lại ngay nhé.”
Duệ Duệ cong miệng, lên tiếng dặn dò Hạ An Nhiên.
Nhà của Tô Mộc Thần có một nơi vô cùng đặc biệt, khu vực ban công được bài
trí như một vườn hoa.Trên đó bày một số chậu cây, khi ánh mặt trời chiếu xuống tạo cảm giác không gian thiên nhiên xanh mơn mởn, có hương vị
tươi mát dạo dào sinh khí.
Tô Mộc Thần đặt một ly cà phê trước mặt Hạ An Nhiên.
“Nestle cafe ba trong một.” – Tô Mộc Thần mỉm cười.
Ai nói kẻ có tiền nhất thiết phải uống cafe xay, đôi lúc dùng cafe hòa tan cũng rất tiện lợi, chỉ cần cho nước sôi vào là có thể dùng được.
“Cảm ơn.”
Hạ An Nhiên cũng không so đo, đối với cô, ly cà phê giá trăm đồng cũng
chẳng khác gì ly cà phê giá vài đồng, dù sao cũng ch