
nào đó. Chủ đề “tương lai” được mọi người
bàn tán hết sức sôi nổi mỗi khi nhóm họp, chỉ mình tôi là không có chút hứng
thú nào với chủ đề ấy. Luận văn về “Thiên Phật động Kizil” của tôi đã làm dấy
lên những cuộc tranh luận sôi nổi trong giới học thuật. Thầy hướng dẫn khuyên
tôi nên ở lại trường, vừa làm luận án tiến sĩ vừa dạy học. Tôi không nhận lời
ngay vì còn muốn trải nghiệm cuộc sống “một mình nấu ăn, một mình lang thang,
một mình đọc sách, một mình viết thư, một mình trò chuyện, tâm tình”.
Thời
gian chầm chậm trôi qua, những lúc buồn chán, tôi thường lên mạng đọc tiểu
thuyết viết về đề tài “vượt thời gian”, nhưng tôi chỉ chọn những truyện thật
buồn cười. Ví như “Nàng vượt, chàng cũng vượt”, “Khi nàng gặp chàng”, “Khi nàng
X gặp chàng Y”, “Tôi là cụ nội của...”. Đọc xong, tôi cười ngất, thành tâm chúc
phúc cho những cô gái vượt thời gian trở về thời cổ đại và tìm được hạnh phúc
của mình, họ may mắn hơn tôi rất nhiều! Tôi đã học được cách lãng quên như thế.
Tháng
Tư giục giã tôi vác ba lô lên đường. Tôi đã không chọn đến Tân Cương vì sợ bản
thân không kìm chế nổi sẽ lại tìm đến Kucha. Tâm trạng của tôi khi phải đối
diện với khung cảnh tiêu điều, hoang phế 1650 năm sau, sẽ không thể là sự bình
tĩnh như khi đi khảo sát vào thời gian trước đó. Vẫn không gian ấy, nhưng cách
biệt là 1650 năm thời gian. Yêu nhau nhưng không được ở bên nhau, tôi sẽ hóa
điên nếu phải chịu đựng nỗi dày vò ấy. Bởi vậy, tôi đã chọn đi Tây Tạng, nơi mà
tâm hồn tôi có thể tìm được sự thanh thản, lắng đọng.
Tôi men
theo tuyến đường cao ốc nam Tứ Xuyên – Tây Tạng, xuất phát từ Thành Đô, ngang
qua Nhã An, Khang Định, đến Litang, lòng bồi hồi tưởng nhớ vị Đạt Lai đời thứ
sáu của Tây Tạng – Tsangyang Gyatso. Những câu thơ của ông: “Hỡi
cánh bạc trinh trắng/ Cho ta mượn đôi cánh/ Chẳng muốn đến nơi xa/ Chỉ dạo chơi
Litang” đã khiến cho địa danh này nên thơ hơn, hữu tình hơn.
Ngắm nhìn đỉnh núi Nyaga hùng vĩ và thảo nguyên Maoya mênh mông, bát ngát trên
độ cao bốn nghìn so với mực nước biển, sự khoáng đạt của không gian bao la
khiến người ta trong phút chốc, quên đi mọi ưu phiền.
Khi
ngang qua Markham, Bome Bay, chỉ cần đưa máy lên “tách” một cái là bạn sẽ có
được một tấm ảnh tuyệt đẹp, khung cảnh biến thiên phong phú đến nỗi có thể
khiến bạn nghẹt thở. Khi bóng dáng cung điện Potala thấp thoáng phía xa xa, tôi
biết mình đã đặt chân tới vùng đất thánh – Lhasa.
Trên
đường đi, tôi đã gặp gỡ và kết bạn với rất nhiều bạn trẻ, chúng tôi đồng hành
qua mỗi chặng và tuân thủ luật “chia đầu người” hết sức bình đẳng. Đến chặng
tiếp theo, chúng tôi chia tay nhau và mỗi người lại tiếp tục nhập vào một nhóm
khác. Các bạn trẻ đam mê du lịch đều là những người hiểu biết tương đối rộng,
nên chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói. Thường thì trong những chuyến đi như
vậy, các bạn nam nữ sẽ tự động kết thành đôi. Bạn nữ cùng phòng với tôi đã từng
có một đêm không về. Nhưng thứ tình yêu lữ hành ấy đến nhanh mà đi cũng vội,
rất ít người giữ được liên lạc với người kia sau khi trở về.
Tôi
cùng một nhóm các bạn trẻ mới quen tại nhà trọ Thanh Niên ở Lhasa đến một quán
bar trên đường Bắc Kinh Đông. Mọi người uống rượu rồi hào hứng chơi trò “thật
lòng và mạo hiểm”. Lúc đầu tôi tham gia rất sôi nổi, nhưng khi đọc những câu
hỏi trong mục “thật lòng” thấy hầu hết đều liên quan đến “Sex” còn trong mục
“mạo hiểm” phần lớn là “Kiss”, thì tôi bỗng thấy mất hứng.
Đến
lượt tôi phải trả lời thật lòng, một chàng trai trẻ người Bắc Kinh hỏi tôi:
- “Lần
đầu” của cô diễn ra khi nào, ở đâu và cảm giác ra sao?
Tôi thở
dài, ngượng ngập đáp:
- Tôi
vẫn chưa.
Những
tràng cười rộ lên, mấy cậu thanh niên nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, thậm
chí có người còn bông đùa, nói rằng có thể giúp tôi.
Tôi tìm
cách trốn khỏi quán bar đó. Không hiểu giới trẻ bây giờ họ nghĩ gì nữa. Trong
mắt họ, những người ở tuổi tôi mà chưa có kinh nghiệm về chuyện đó giống như
người ngoài hành tinh vậy. Trào lưu hiện nay là tình yêu và tình dục thời đại
đồ ăn nhanh. Vội vàng, gấp gáp, ăn chẳng kịp nhai. Tôi tôn thờ tình yêu truyền
thống và liệu người đàn ông mà khi muốn hôn cũng phải ngập ngừng hồi lâu mới dám
cất lời hỏi tôi “có được không” ấy có còn tồn tại hay không? Hay là, ở thế kỷ
XXI này, kiểu tình yêu đó đã trở nên quá ư hiếm hoi?
Tôi sẽ
không tham gia những buổi tụ tập quán bar quán rượu như thế nữa. Sự ồn ào, thác
loạn ấy chẳng phải chính là nỗi cô đơn của một nhóm người hay sao? Còn tôi, tôi
chọn cách cô đơn một mình, hân hoan một mình. Nửa đêm lang thang trên đường phố
Lhasa, bầu trời đêm trong vắt tựa pha lê, ngàn vì sao lấp lánh, lơ lửng trên
đỉnh đầu, tưởng như chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm tới. Còn rất ít thành
phố mà ở đó bạn có thể thỏa sức chiêm ngưỡng bầu trời đêm tuyệt đẹp như thế
này. Tôi lại nhớ bầu trời đêm huyền hoặc như thế ở quốc gia cổ đại trên vùng ốc
đảo tươi xanh trong sa mạc ấy.
Trước
mỗi pho tượng trang nghiêm trong đền Jokhang, trong cung điện Potala và trong
đền Drepung, tôi đều h