
liên quan đến phong tục tập quán của con người ở Thiên Trúc và Tây vực.
Sở dĩ, em biết các thuật ngữ đạo Phật: Đại Thừa, Tiểu Thừa, Niết Bàn, Duy Ma
Cật là vì trong vòng năm trăm năm nữa sẽ có rất nhiều cao tăng tham gia dịch
thuật kinh Phật, chàng cũng là một trong số họ. Dung mạo của em không hề thay
đổi, bởi vì đối với em, thời gian chỉ mới trôi qua hai năm. Cỗ máy hiện đại đó
có thể đưa em tới bất cứ giai đoạn nào của cuộc đời chàng.
Tôi mở
ba lô, lấy ra từng thứ một đặt trước mặt chàng:
- Những
thứ này được tạo ra sau 1650 năm nữa và đều là những vật dùng mà thời đại này
không thể có được. Đây là dao đa năng Thụy Sỹ. Đây là súng gây mê, người bị bắn
trúng sẽ bất tỉnh trong vòng một ngày. Đây là áo chống phóng xạ của em. Trước
khi tới đây, em phải mặc chiếc áo này lên người, bằng không, tia phóng xạ cực
mạnh có thể khiến toàn thân em tan chảy. Đây là chiếc đồng hồ vượt thời gian,
chàng từng thấy nó rồi. Những cây kim đang chuyển động này là đơn vị để tính
thời gian. Muốn quay về, em phải dựa vào năng lượng của chiếc đồng hồ này. Dây
thường và móc câu này dùng để vượt tường. Cung tên này có thể bắn móc cây lên
một vị trí rất cao. Còn có cả bút chì, sổ ghi chép, các dụng cụ khảo cổ, …
Tôi vén
tay áo lên, để lộ vết sẹo ở nơi đã trải qua phẫu thuật.
- Chàng
nhớ vết thương này chứ? Ở thời đại của chàng, đó là một vết thương nghiêm
trọng, muốn giữ mạng, phải chặt bỏ cánh tay, nhưng thậm chí, ngay cả khi chấp
nhận chặt bỏ cánh tay, cũng chưa chắc có thể sống tiếp. Nhưng ở thời đại của
em, với các thiết bị y tế và dược phẩm hiện đại, vết thương đã lành lặn, ngay
cả vết sẹo sau khi điều trị cũng trở nên rất mờ nhạt. Đó không phải là sức mạnh
của phép thuật. Y học tương lai có thể chữa trị rất nhiều căn bệnh mà chàng cho
rằng không thể chữa khỏi.
Rajiva
ngồi bất động, kinh ngạc không thốt lên lời. Tôi lấy ra một trong những thứ quý
giá nhất tôi mang theo đến thời cổ đại này, đưa cho chàng:
- Đây
là tấm ảnh em chụp với cha mẹ. Họ chỉ có mình em.
Nhắc
đến cha mẹ, tôi mỉm cười:
- Ở
thời đại của em, em vẫn đang là một sinh viên theo học chuyên ngành lịch sử.
Ước mơ của em là trở thành một nhà sử học. Cha mẹ không hề hay biết về dự án
vượt thời gian này. Em chỉ nói với họ rằng, em đang tham gia một dự án khảo sát
đòi hỏi tính bảo mật tối đa, ngay cả điện thoại cũng không được sử dụng. Họ đâu
có biết rằng, con gái họ đang sống ở thời đại cách họ những 1650 năm… Cái này
gọi là ảnh chụp, một dụng cụ đặc biệt giúp lưu giữ lại hình ảnh của con người
trong một khoảnh khắc bất kỳ, sau đó nó được in ra bằng tấm phim. Trang phục
của em trong tấm hình này gọi là quần bò, áo phông, là cách ăn mặc phổ biến của
các cô gái ở thời đại đó.
Tôi chỉ
tay vào các dãy nhà cao tầng trên hình nền phía sau:
- Đây
là nhà em. Đời sống vật chất và dịch vụ y tế ở thời đại của em rất phát triển,
tuổi thọ của con người rất cao, dân số đông đúc, nên phải xây nhà lên tận không
trung thế kia, tuy nhiên sẽ có một cỗ máy có thể đưa con người lên bất cứ tầng
cao nào chỉ trong chốc lát.
Tôi nắm
tay chàng, niềm hy vọng dâng lên trong mắt:
-
Rajiva, bây giờ chàng tin em đến từ tương lai rồi chứ?
Vẻ kinh
ngạc xen lẫn hoang mang vẫn bao trùm gương mặt chàng. Chàng nhìn tôi không chớp
mắt, suy nghĩ rất lâu mới gật đầu xác nhận.
- Vậy
chàng sẽ tin em có thể đưa chàng thoát khỏi nơi này và giúp hai ta tiếp tục
sống bên nhau chứ?
Chàng
nhìn tôi hồi lâu, từ tốn gật đầu.
Tôi nở
nụ cười rạng rỡ, kéo tay chàng:
- Nếu
vậy, đêm nay chúng ta sẽ đi khỏi đây.
Chàng
không trả lời đồng ý hay không đồng ý, chỉ yên lặng suy nghĩ giây lát rồi cất
giọng hỏi:
- Tuy
nàng nói có rất nhiều từ ngữ lạ ta không hiểu: máy móc, khoa học, ảnh chụp,
điện thoại…, nhưng ta tin nàng. Những dụng cụ đó của nàng chỉ có thể là đến từ
tương lai.
Chàng
lại trầm ngâm, rồi ngước đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước mùa thu nhìn tôi:
- Nàng
đến từ tương lai, vậy chắc nàng đã biết số mệnh của ta ra sao, phải không?
Tim tôi
đập liên hồi, tôi đáp trong vô thức:
- Em
biết một chút thôi… Nhưng chỉ là truyện ký về chàng, rất sơ sài và vẻn vẹn
trong một nghìn con chữ.
- Ngải
Tình, mười một năm trước, nàng nói ta sẽ làm nên nghiệp lớn, truyền bá rộng rãi
đạo Phật vào Trung Nguyên. Nàng còn căn dặn ta không được hoàn tục. Những điều
đó, nàng đều đọc được trong truyện ký về ta phải không?
Tôi gật
đầu, là một sinh viên ngành sử học, tôi phải tôn trọng sự thật lịch sử:
-
Truyện viết về chàng rất ngắn ngủi, thậm chí có những đoạn hư cấu. Nhưng những
kinh văn mà chàng dịch thuật đã được lưu truyển rộng rãi suốt 1650 năm.
Lại là
những khoảnh khắc trầm ngâm và lại là đôi mắt sâu hun hút ấy ngước lên nhìn
tôi:
- Chả
trách nàng gọi ta là Kumarajiva, động viên ta đến Trung Nguyên, khuyên ta dịch
kinh Phật. Thì ra, đây chính là số mệnh của ta.
Chàng
nghiêng đầu sang một bên, giọng bình thản:
- Vậy
là, sự có mặt của nàng vào năm ta ba mươi lăm tuổi cũng là vì nàng đọc được ghi
chép về ta và biết ta gặp phải kiếp nạn đó?
- Vâ