
i phần hổ thẹn và hối hận.
Như vừa
nghe tiếng sét bên tai, toàn thân tê dại. Tôi không dám tin chàng có thể nói ra
những lời đó. Tôi đứng bất động, mắt không rời khỏi bóng dáng gầy guộc ấy, quên
cả khóc.
-
Rajiva, chàng hối hận vì đã yêu em, hối hận mỗi đêm ôm em trong lòng chàng đều
vững tâm vì nghĩ rằng em là tiên nữ, phải không? Giờ đây, khi biết em chỉ là
một cô gái bình thường, chàng không còn yêu em nữa, đúng không?
- Ta
vốn một lòng hướng Phật, không tơ tưởng chuyện yêu đương nam nữ. Nhưng rủi thay
ma xui quỷ khiến, ta đã có quan hệ vợ chồng với nàng. Nhưng phút chốc hoan lạc
ngắn ngủi sao có thể khiến ta từ bỏ Đức Phật! Ta sẽ không để sắc dục mê hoặc
nữa! Quãng đời còn lại, ta sẽ toàn tâm toàn ý phụng sự Phật tổ. Tội phá giới,
dù phải chết ngàn vạn lần cũng chẳng thế chuộc lại, ta chỉ có thể sống với nỗi
sám hối vô bờ trong những ngày tháng còn lại. Vậy nên, nàng hãy đi đi, ta không
bỏ trốn cùng nàng đâu!...
Tôi
gắng gượng đứng lên, lảo đảo lao đến trước mặt chàng, kéo tay áo chàng, nhìn
vào đôi mắt đang tìm cách chạy trốn của chàng:
- Em
không tin! Chàng muốn em ra đi nên mới nói những lời này, đúng không?
- Ngải
Tình, cảm ơn nàng đã cho ta biết về tương lai và sứ mệnh của ta.
Chàng
nhắm mắt lại, lầm rầm tụng niệm:
-
Cội gốc của bể khổ.
Tham
dục chính là nguồn cơn
Nếu
diệt được tham dục
Khổ
chẳng còn chốn nương
Dứt
hết hẳn các khổ
Gọi
là đế thứ ba[31'>
Lìa
hết thảy trói buộc
Chừng
sẽ được giải thoát.
Ngải
Tình, hãy sớm thoát khỏi bể khổ! Nếu đây là số mệnh, hà tất phải cố chấp!
-
Rajiva, em chỉ muốn chàng trả lời một câu thôi: chàng có yêu em không?
Rajiva
mở mắt, nỗi bi thương bất tận phủ trên gương mặt chàng, chàng cất giọng từ tốn:
- Ngày
trước có kẻ phạm tội, tìm cách bỏ trốn, nhà vua hay tin, thả voi điên đuổi bắt.
Người này chạy đến một giếng nước khô và nhảy xuống. May mắn thay, khi rơi đến
lưng chừng, anh ta bám được vào một bụi cỏ đâm rễ từ bụng giếng, thân mình treo
lơ lửng bên vách giếng. Dưới đáy giếng, những con rồng dữ đang thè lưỡi phun
độc. Bên cạnh lại có rắn độc đang chầu chực, hòng nuốt chửng anh ta. Ngoài ra
còn có một đôi chuột đen trắng đang gặm nhấm bụi cỏ níu giữ anh ta. Bụi cỏ sắp
đứt. Kẻ phạm tội muốn trèo ra ngoài, nhưng sợ bị voi điên xéo nát, sợ rơi xuống
đáy giếng bị rồng phun độc. Muốn bám chặt tại chỗ lại sợ đôi chuột đen trắng
cắn đứt bụi cỏ, sợ rắn độc phục sẵn bên cạnh. Lúc đó trên mặt giếng có một cây
cao, trên cây có một tổ ong mật, những giọt mật ong ngọt lữ tình cờ rơi vào
miệng kẻ tội nhân. Kết quả, hắn đã đê mê với vị ngọt ngào của mật ong mà quên
đi tất cả những nguy hiểm đang rình rập quanh mình.
Đôi mắt
màu xám nhạt thăm thẳm, tựa hồ thấy suốt mọi sự trên cõi đời này, ngước nhìn
tôi:
- Ngải
Tình, kẻ tội nhân ấy chính là chúng ta, voi điên kia tượng trưng cho lẽ vô
thường, chuột trắng tượng trưng cho ban ngày, chuột đen là ban đêm. Bụi cỏ là
sinh mạng của chúng ta. Rồng độc dưới đáy giếng tượng trưng cho sự sai trái,
rắn độc tượng trưng cho “ngũ uẩn”[32'> của chúng ta. Mật ngọt
trên cây là biểu trưng của niềm vui khi ham muốn được thỏa mãn. Vì chúng ta đắm
chìm trong hoan lạc, nên chúng ta đã quên đi tất cả: sinh mệnh, sự ràng buộc,
thời gian, tất cả.
Chàng
ngồi xuống trong tư thế thiền, mắt nhắm lại, không buồn nhìn tôi:
- Những
ngày tháng còn lại, ta sẽ dành toàn tâm toàn ý cho thiền định, Phật pháp. Với
ta, niềm vui tu hành mãi mãi vượt xa những ham muốn trần tục.
- Đừng
nói nữa… Em sẽ ra đi…
Tôi
đứng lên, toàn thân giá lạnh, chẳng còn một chút hơi ấm nào:
- Chàng
đã quyết không ra đi, em ở lại, sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho chàng. Nếu sự ra
đi của em khiến chàng có thể dành trọn tâm trí cho việc phụng sự Đức phật, tu
hành ngũ đạo; nếu sự ra đi của em có thể khiến chàng xóa bỏ mặc cảm của tội
lỗi, vậy em sẽ đi.
Tôi
khoác ba lô lên vai, thay bộ đồ màu đen mang từ thời hiện đại tới, lần chần
đứng bên bậc cửa, thất thần nhìn chàng đang ngồi thiền tụng niệm. Đã nửa đêm,
đêm khuya tắt lịm, chỉ có ánh trăng bàng bạc chếch nghiêng bên cửa sổ soi rọi
bóng dáng cô độc của chàng. Chàng không ngừng tụng niệm, miệng chừng như không
muốn khép lại, tuy chỉ lầm rầm, nhưng trong không gian tĩnh lặng này, thanh âm
ấy trở nên trầm mặc, u sầu lạ thường. Chàng không chịu đi nghỉ, không chịu mở
mắt, cũng không chịu nói với tôi một lời.
Trong
lúc thay quần áo, tôi đã xác định kế hoạch của mình rất rõ ràng, ra khỏi cung
sẽ đi đâu, làm gì. Rajiva, chàng chấp nhận số mệnh vì chàng không biết ai có
thể chống lại số mệnh. Nhưng em thì khác. Em đến từ thế kỉ XXI, em sẽ không dễ
dàng từ bỏ tình yêu của mình như vậy. Chàng không muốn em ở bên cạnh chàng, vậy
em sẽ lặng lẽ làm việc đó. Nếu chàng gặp nạn, em sẽ giúp chàng. Cho đến khi
chàng thực sự không cần em nữa, em sẽ ra đi.
-
Rajiva, em đi đây. Chàng nhớ ăn uống đầy đủ, lúc rảnh rỗi, hãy tiếp tục dịch
kinh Phật.
Muốn
dặn dò thêm đôi câu, nhưng sống mũi cay cay, cổ họng nghẹ