
, cũng có người cầm những khẩu súng nước bằng gỗ, khi
bắn, nước phun khá xa. Một ai đó hướng khẩu súng về phía tôi, tôi vội nghiêng
người né tránh, cỗ xe chòng chành, tôi trượt chân, té nhào. Không văng ra khỏi
xe ngựa, nhưng tôi lại rơi vào một vòng tay đang hừng hực hơi thở. Đôi mắt màu
xám nhạt ở cách tôi rất gần, ánh mắt đảo một vòng khắp người tôi, từ đầu đến
chân. Tôi giật mình nhận ra chiếc váy ướt đầm dính sát vào thân người, ngôn ngữ
thông dụng trong tình huống này gọi là “lộ rõ đường cong cơ thể”. Chỉ nhìn thấy
đôi mắt, nhưng không khó đoán vẻ mặt của gã phong lưu này như thế nào. Hai má
tôi nóng bừng, may mà đeo mặt nạ, tôi vội vàng vùng vẫy đứng lên. Gã phong lưu
không “bắt nạt” tôi như những lần trước, nhưng hắn nhìn tôi hồi lâu, buông
tiếng thở dài:
- Ngải
Tình, ngực chị nhỏ quá…
Một gáo
nước lớn dội lên đầu hắn. Tôi làm sao mà so sánh với các thiếu nữ “béo tốt màu
mỡ” của Khâu Từ được.
- Nhưng
nghe nói, chịu khó xoa bóp thì sẽ to dần lên.
Gáo
nước thứ hai tặng cho hắn.
Pusyseda
lắc đầu giũ nước trên tóc, những lọn tóc xoăn ướt sũng dính trên trán, nhưng
hắn không hề biết sợ:
- Tôi
có thể giúp chị…
Nước đã
dùng hết, tôi lao lên tấn công, phải xử tên này thôi, để hắn sống sót chắc chắn
sẽ gây họa cho người đời.
Cỗ xe
chậm rãi lăn bánh trong thành phố, nước trong thùng đã cạn. Pusyseda kêu phu xe
dừng lại, cùng những chàng trai khác khiêng thùng gỗ đến một nhánh nhỏ của sông
Muzat chảy trong lòng thành phố để lấy nước. Tôi cũng xuống xe, giúp họ một
tay. Hồi nãy, Pusyseda là người chơi trò té nước nhiệt tình nhất, nên toàn thân
cậu ướt sũng, lớp áo mỏng dính sát vào cơ thể, làm lộ rõ những cơ bắp cuồn cuộn
tráng kiện và tấm lưng rộng, lực lưỡng. Ngắm nhìn một thân hình đàn ông hấp dẫn
như thế mà không vui thích thì không phải là phụ nữ!
- Thế
nào? Chị thấy hài lòng chứ?
Đúng là
đồ phong lưu, thốt ra toàn những lời trăng gió, ong bướm. Tôi như bị sét đánh
ngang tai! Xin cậu đấy, Pusyseda!
Không
thể không cho tên này một gáo nước, nhưng hắn đã nhanh nhẹn né kịp, một người
đang đứng phía sau hắn đã phải chịu trận…
Quần áo
của người đó vốn không hề dính nước, nhưng giờ đây đã ướt nhẹp vì gáo nước của
tôi, anh ta bối rối, bước lùi lại phía sau. Dáng người cao gầy, chiếc áo ngắn
chít eo màu xanh nhạt, đeo mặt nạ hình sư tử, ở con người đó toát lên vẻ phiêu
diêu thoát tục không thể diễn tả nổi. Dù đang ở giữa chốn ồn áo náo nhiệt,
nhưng người đó dường như rất cô độc. Tim tôi đập mạnh, ánh mắt hớt hải kiếm
tìm, nhưng anh ta đã quay gót đi xa. Tôi muốn đuổi theo, nhưng Pusyseda đã giữ
lại. Tôi thẫn thờ nhìn theo, khẽ lắc đầu. Chắc chắn là ảo giác, cậu ấy không
thể đến đây được! Vả lại người đó rõ ràng là có mái tóc màu nâu nhạt dài ngang
vai. Nhưng vì sao, vì sao tôi cảm thấy tim mình quặn thắt khi nhìn thấy bóng
dáng cô đơn ấy? Những trò đùa của Pusyseda không còn sức hấp dẫn với tôi nữa,
tôi mặc lòng ủ dột…
Cỗ xe
tiếp tục hành trình, lướt qua quán trọ mà tôi từng ở…
Cuối
cùng chúng tôi cũng về đến phủ quốc sư. Pusyseda chưa chơi đủ, vẫn hô hào muốn
đi tiếp. Cậu ta đúng là đồ ham chơi, cả ngày dài trên phố mà không biết mệt.
Bước
chân vào cửa đã thấy không khí có gì đó bất thường, mọi người trong phủ ai nấy
đều giữ vẻ nghiêm trang khác lạ. Thấp thoáng bóng chiếc áo cà sa màu nâu sòng,
một dáng hình cao gầy, cô độc, lặng lẽ tư lự trong sân. Nghe thấy tiếng chúng
tôi, người đó quay đầu lại, vẻ mặt an nhiên…
Giây
phút đó, hai mắt tôi ướt nhòe. Rajiva, đã bao lâu rồi không được gặp cậu? Sao
tôi cảm thấy thời gian dài miên man như đã trải qua một đời người vậy?
Rajiva
chăm chú quan sát tôi, khuôn mặt đột nhiên ửng đỏ. Tôi vẫn đang trong tình
trạng quần áo ướt đẫm, trước mặt Pusyseda tôi không cảm thấy có điều gì bất
thường, nhưng trước mặt cậu ấy, không hiểu sao, tôi thấy tim mình đập dữ dội,
hai má nóng bừng và không biết đầu đã cúi thấp từ lúc nào.
Chiếc
mặt nạ của tôi bị tháo ra, gọng kìm của Pusyseda lại kẹp trên vai tôi:
- Anh
nhìn xem ai đến này. Là Ngải Tình đó, tiên nữ của chúng ta, sau mười năm biến
mất đã trở lại.
Rajiva
ngước lên nhìn tôi. Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong đáy mắt. Hai tay khép
lại, cung kính cúi đầu:
-
Rajiva kính chào thầy!
Không
ngờ cậu ấy lại xử sự với tôi như vậy trước mặt em trai. Tôi bối rối không biết
phải đáp lễ ra sao, nên cứ ngơ ngẩn nhìn cậu ấy.
- Mau
đi thay quần áo đi, chị ướt cả rồi này! Cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Đây là
lần đầu tiên Pusyseda nói với tôi bằng những lời đầy “chăm sóc”. Tôi len lén
nhìn Rajiva, vẻ mặt cậu ấy không có gì khác lạ, cũng không có bất cứ biểu cảm
ngạc nhiên nào.
Cơn
buồn tủi bỗng trào dâng, bàn tay của Pusyseda trên vai tôi tựa như mọc gai cắm
vào da thịt tôi, tôi tức giận vùng thoát, cắm đầu bước vội về phòng mình.
Tiếng
Pusyseda giễu cười phía sau:
- Đúng
là phụ nữ, hay cáu giận vô cớ…
Rajiva
ngắt lời Pusyseda bằng giọng nói lạnh lùng:
- Em
thay quần áo rồi đến phòng cha, ta có chuyện muốn nói.
Thay
xong quần áo, tôi dạo bước trong sân