Polly po-cket
Dục Vọng Chiếm Hữu

Dục Vọng Chiếm Hữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323054

Bình chọn: 7.5.00/10/305 lượt.

. Đêm qua ở phòng cách vách, hẳn là cũng có thể nghe thấy vài âm thanh, có muốn lên tầng xem không? Có điều, bà nhỏ miệng thôi, hôm qua tôi hơi quá đáng, cô ấy còn đang ngủ!”

Bốp! Một phát tát giáng xuống, âm thanh giòn tan chứng tỏ nó mạnh cỡ nào. Cả căn phòng chợt yên tĩnh, một lát sau, giọng nói âm trầm của Uông Nhất Sơn mới vang lên: “Xem ra bà đúng là mẹ Hứa Triển, tôi không so đo với bà. Nhưng mà, ván đã đóng thuyền rồi, bà cũng phải nghĩ cho Triển Triển một chút, đừng nói luyên thuyên để cô ấy chịu thêm cái thứ gánh nặng tâm lý vớ vẩn!”

“Không được! Tôi không thể nhìn nó phạm sai lầm tiếp được, không thể nhìn nó nhảy vào chỗ chết được!”

“Thế bà muốn ép cô ấy chết sao?” Uông Nhất Sơn bắt đầu hăm dọa, “Đôi khi, không biết gì mới là hạnh phúc. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Triển Triển. Chuyện của bà đã loạn lắm rồi, đừng để con gái bà đi lại con đường của bà ngày trước!”

Những lời này gần như đâm thấu điểm chết của Hứa Thu Mạn. Bà sinh ra là người hiền lành, một phát tát vừa rồi là sự dồn nén tất cả dũng khí. Lúc này, bà ngơ ngác ngồi đó, hoang mang lo sợ, chỉ còn biết khóc.

Hứa Triển cảm thấy hơi khó thở, nghĩ thế nào cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ và Uông Nhất Sơn.

Nhưng, trực giác mách bảo cô rằng không được để mẹ và Uông Nhất Sơn phát hiện ra mình. Vì thế, cô cố lê hai chân, lén lút bước đi, ngơ ngác xuống bậc thang ngay gần đó. Đến sảnh nghỉ tầng hai, bước chân giẫm vào khoảng không, cả người cô lao xuống dưới.

Cũng may là cầu thang được trải thảm. Theo quán tính, đầu cô chạm đất trước, sau khi lộn mấy vòng trên cầu thang thì đã dừng lại, cô nằm im bất động.

Trước mắt là một tầng sương mù, hình như xung quanh có người hô lớn tiếng.

Người được Uông tổng đưa đến, sao nhân viên lại không nhận ra? Khi có người đưa cô nằm xuống ghế ở sảnh nghỉ, Uông Nhất Sơn cũng hộc tốc chạy đến.

Theo sau anh ta là bà Hứa đang tái mặt. Thấy con gái nhắm nghiền mắt nằm trên ghế, bà vội vàng chạy tới, lại bất ngờ nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ con gái. Là người từng trải, sao bà lại không biết ý nghĩa của dấu vết này? Nhất thời, cổ họng bà như bị bóp nghẹt.

Uông Nhất Sơn thô bạo đẩy bà Hứa đang đứng ngây người ra, đưa tay vỗ nhẹ lên má Hứa Triển, “Triển Triển, mở mắt ra, nhìn anh này.” Lúc Hứa Triển mơ màng mở mắt và liếc anh ta một cái, Uông Nhất Sơn liền gọi người đưa cáng tới, vơ vội tấm thảm mỏng bên cạnh bọc cả người cô lại rồi đưa cô đến bệnh viện.

Sau cuộc kiểm tra tại bệnh viện, bác sĩ nói không có gì đáng lo, não chỉ bị chấn động nhẹ, nằm nghỉ là ổn. Nằm trong phòng bệnh cao cấp, đầu óc Hứa Triển vẫn quay mòng mòng, nhiều chi tiết trong quá trình trưởng thành lần lượt hiện ra.

Nghe mẹ nói, sau khi cô được sinh ra không lâu thì bố cô đổ bệnh rồi qua đời. Khi còn bé, cô vẫn hay bị chửi là đồ không cha, lúc đó cô đã nằm trên giường khóc rấm rứt, nhìn bức ảnh duy nhất của bố.

Đôi trai gái trong ảnh có vẻ mới lớn, nhưng thật sự là đôi trai tài gái sắc. Chàng trai mặc chiếc áo trắng và quần màu tro, cô gái mặc cả bộ trắng tinh khôi, hai người ngồi ở hai đầu ghế đá, nhưng lại hơi nghiêng vào nhau. Đó mới là tình yêu vào thời kỳ bấy giờ, vấn vương nét ngây ngô, non dại. Mẹ nói, đó là bức ảnh mẹ và bố chụp cùng nhau lúc học Trung học…Nhưng, tại sao hai người lại không có ảnh sau khi kết hôn? Hơn nữa, người nhà của bố chưa từng đến thăm mẹ con cô. Cô còn nhớ mang máng, từ năm mình sáu tuổi, người xung quanh đều buông lời không hay với cô.

Có lần cô từng hỏi mẹ rằng tại sao cô lại cùng họ với mẹ trong khi những đứa trẻ khác đều mang họ bố. Lúc ấy, mẹ cười chua chát, sau đó nói với cô, bởi vì mẹ và bố trùng hợp cùng họ.

Sau khi mẹ tái giá, Hứa Triển được mẹ đưa tới đất huyện xa quê cũ ngàn dặm, từ đó không trở về nữa. Dường như bà Hứa đã cắt đứt toàn bộ với cuộc sống xưa, cũng là chặt đứt nửa đời còn lại của mình, chết lặng chịu giày vò bên cạnh gã nát rượu, lê lết nốt những ngày tháng sau này.

Đúng lúc Hứa Triển suy nghĩ miên man, bà Hứa lén vào phòng bệnh, ngồi trước giường gọt táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ.

Khi còn bé, Hứa Triển phải thay răng sữa, lúc ăn táo, vỏ táo cứa vào lợi khiến cô khóc rống lên. Từ đó về sau, mỗi lần ăn táo, cô đều trề môi đòi mẹ gọt vỏ. Nhưng từ sau khi mẹ sinh em bé, Hứa Triển đã phải bỏ trò làm nũng hồi nhỏ.

Còn nhớ, khi những cô bé khác được tết tóc xinh xắn, mặc áo váy xúng xính ngúng nguẩy trước mặt mình, lúc nào Hứa Triển cũng cắn môi kéo chiếc váy cũ được hàng xóm cho. Khi ấy, cô vẫn chưa hiểu thế nào là ăn nhờ ở đậu, thản nhiên đòi mẹ mua váy mới. Ông bố dượng nghe thấy liền đạp cô ngã ra đất, “Con ranh con! Có cơm mà ăn là phúc rồi! Đòi này đòi nọ, mẹ kiếp! Lấy mẹ mày đúng là lỗ vốn!”

Lần đó, bụng cô xanh tím một mảng, còn mẹ cũng bị dính vạ, vác bụng bầu hơn bốn tháng mà vẫn bị ăn mấy cái tát.

Cho đến giờ Hứa Triển vẫn nhớ rõ ràng, tối hôm ấy, mẹ sợ đánh thức gã bợm rượu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vặn nhỏ đèn, vừa chảy nước mắt vừa cẩn thận gọt táo cho cô, cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào đĩa. Sau đó, mẹ xoa bụng dỗ cô ngủ.

Nhưng khi đó, cô chưa hiểu ch