
nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì mà phải liên lạc khẩn cấp vậy?” Cô
cảnh giác nhìn quanh, “Nhỡ tín hiệu này bị người máy nghe lén thì sao?” Thật ra
điều cô muốn nói, còn bao gồm cả loài người.
Thẩm
Mặc Sơ tựa trên chiếc ghế tư lệnh bằng hợp kim màu đen, khuôn mặt tuấn lãng như
bóng đêm rốt cuộc cũng nở nụ cười dịu dàng.
Trong
khoảnh khắc đó, lòng Hứa Mộ Triều khẽ rung động, niềm vui cuồng nhiệt bùng phát
trong lòng cô: “Anh thành công rồi?!”
Anh
thành công rồi, trong cặp mắt đen hình như có ngọn lửa mơ hồ đang thiêu đốt.
Thành
công rồi. Khuất nhục suốt trăm năm, máu vô số người đã đổ xuống, ngày hôm nay
cuối cùng cũng báo được mối thù.
“Dù ai
bắt được tín hiệu cũng không sao cả.” Anh nhìn cô chăm chú, nụ cươi tự tin mà
trong sáng, “Cứ để bọn họ biết, bắt đầu từ hôm nay, chủng tộc Zombie sẽ không
sợ hãi điều gì nữa.”
“Tuyệt
quá!” Hứa Mộ Triều bật dậy, “Để tôi đi nói cho Cố Triệt tin tốt này.”
“Khoan
đã.” Giọng nói trầm thấp của anh hơi khàn, “Để tôi nhìn em thêm chút nữa.”
Lời của
anh thành công khiến Hứa Mộ Triều đỏ mặt.
“Tôi. .
.” Cô định nói lại thôi.
“Không
cần nói gì cả.” Anh nở nụ cười thâm trầm, “Minh Hoằng cũng được, Cố Triệt cũng
được. Tôi muốn cho em biết, làm phụ nữ của Zombie có thể thiệt thòi cho em.
Nhưng Thẩm Mặc Sơ tôi nhất định không phụ lòng em.”
Cô
hoảng loạn ngẩng đầu lên, lại giật mình!
“Anh
làm sao vậy? Mắt của anh!” Cô đứng phắt dậy, nhào tới màn hình, tuy hình ảnh
không gian ba chiều vô cùng sống động lại như ngăn cách ngàn núi vạn sông.
Nhưng
anh ở bên kia màn hình lại chẳng hề hoảng hốt.
Đôi mắt
tràn ngập ý cười của anh bỗng nhiên ào ào đổ máu, khủng khiếp như Tu La.
“Không
sao đâu, đây là tác dụng virus của người Cận Tinh.” Anh nói, “Có người nói chảy
máu hai bốn tiếng là hết. Sức chiến đấu của tôi cũng sẽ khôi phục.
“Sao
lại nhiễm virus vậy?”
“Nếu
như không lấy tôi làm mồi, sao có thể lừa Hudgens mắc mưu được?” Anh bình thản
trả lời.
“. . .
Cũng may là anh không có việc gì, nếu như là virus nguy hiểm hơn thì biết tính
sao?” Hứa Mộ Triều lo lắng nhìn anh, tuy rằng không biết chi tiết, nhưng cũng
có thể tưởng tượng anh đã trải qua tình cảnh hung hiểm tới mức nào.
Anh yên
lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Thế nên tôi rất may mắn vì bây giờ vẫn còn sống
sót để gặp em.”
Cả
người Hứa Mộ Triều cứng đờ. Anh đã chuẩn bị tinh thần hi sinh? Cho nên sau trận
chiến cửu tử nhất sinh mới muốn nhìn mình lâu thêm một chút.
“Anh
hãy chăm sóc cho bản thân mình!” Cô ráng kìm những giọt nước nóng hổi trong
viền mắt, cúi đầu nói.
“Em
đang lo lắng cho tôi. . .” Ý cười trên mặt anh càng rõ thêm.
Hứa Mộ
Triều yên lặng. Chỉ cảm thấy trong lòng rối bời.
Nhưng.
. .
Có lẽ
cô, còn cần thêm chút thời gian?
“Chiến
tranh kết thúc rồi nói sau.” Cô nghiêm túc đáp.
“Được.
Chiến tranh kết thúc thì không được trốn tránh nữa đấy.” Giọng nói của anh vẫn
luôn hàm chứa ý cười.
Hứa Mộ
Triều cũng không nhịn được khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên chuẩn bị tạm biệt, lại
nghe thấy từ trong màn hình nhẹ nhàng truyền đến giọng nói của một người xa lạ.
Giọng
nói đó âm u đến vậy, cho dù Hứa Mộ Triều ở bên này màn hình cũng chấn động
trong lòng.
“Vua
Zombie. . .” Giọng nói đó cất lên, “Lần này, ta sẽ không để ngươi có cơ hội
thức tỉnh nữa.”
Máu
toàn thân Hứa Mộ Triều hầu như đều vọt lên tới đỉnh đầu —— chỉ thấy mắt Trầm
Mặc Sơ trầm xuống, đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại rời khỏi màn hình .
“Hudgens?”
Cô nghe thấy giọng nói trầm ổn như núi của anh.
Hứa Mộ
Triều cực kỳ lo lắng, nhưng hai người cách nhau ngàn dặm, cô thực sự bó tay
không có cách nào. Màn hình rơi vào lặng yên, không ai xuất hiện, cũng không có
tiếng động.
“Cảnh
vệ! Cảnh vệ!” Cô hạ giọng ấn nút truyền tin nội bộ.
“Hứa
thiếu tướng!” Có binh sĩ truyền tin trả lời.
“Liên
lạc với quân đội Zombie ngay lập tức, bảo bọn họ lập tức đi cứu Thẩm Mặc Sơ! Đi
cứu anh ấy! Cô hạ giọng gầm lên!
“Nhưng.
. .” Binh sĩ do dự, “Cái này cần mệnh lệnh của nguyên soái hoặc bộ tác chiến.”
“Đi
ngay.” Cô quát, “Tôi sẽ giải thích với Cố Triệt.”
Xong
xuôi, cô vội vã quay đầu lại, ánh mắt chuyển về phía màn hình.
Một
đoạn xương trắng, từ bên cạnh vươn tới, nhấn nút tắt dưới màn hình.
Toàn bộ
màn hình, lập tức tối đen.
Lúc gặp
lại Thẩm Mặc Sơ lần nữa, Minh Hoằng nở nụ cười thích thú khó hiểu.
Người
thanh niên điển trai yên lặng đứng dưới bậc thang, dưới nón lính màu đen là
những đường nét góc cạnh. Đôi mắt đen thẫm như màn đêm, u ám mà tĩnh lặng.
“Thì ra
Vua Zombie cũng có hình người.” Hắn nói, “Điện hạ, gien quý tộc quả là rất hùng
mạnh.”
Ngồi
bên cạnh hắn là một bộ xương trắng. Trên bộ xương chỉ còn sót lại đôi mắt kim
loại đen, Hudgens nói: “Anh đã tin tôi thì chúng ta bàn chuyện hợp tác đi.”
Minh
Hoằng yên lặng trong chốc lát, lại nở nụ cười ấm áp: “Vì hắn ta là người của
điện hạ. Hắn phản bội hiệp ước đồng minh, trộm chip của tôi giao cho loài người
thì cũng có thể coi là lỗi lầm của điện hạ đúng không?”
“Tôi
không biết tình hình.” Giọng điệu của Hudgens lộ vẻ chán ghét, “Mấy hôm t