
g ngừng chảy
ra...."A.....", Dung Ân giật mình tình giấc, con người đen bóng vì hoảng hồn mà trợn tròn, tìm kiếm trên người, chỉ thấy đẫm mồ hôi. Tại sao,
tại sao lại có một giấc mơ kỳ lạ đến vậy?
Dung Ân nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng, có lẽ cũng không thể ngủ tiếp. Cô đi chân trần bước xuống giường, rót một cốc nước lạnh, căn phòng ẹ
con cô chỉ có diện tích chừng sáu mươi mét vuông, nhưng đã có thể nói là rất rộng rãi, bên ngoài, còn có một ban công., Tuy rằng chỉ đặt vừa một chiếc ghế tựa, nhưng Dung Ân vẫn cảm thấy rất hài lòng, uống cạn sạch
cốc nước đá, lúc này, cô mới cảm giác được nỗi hoang mang trong lòng vợi bớt đi đôi chút, tựa lưng trên ghế, mệt mỏi bế tắc.
Sáng sớm, khi người giúp việc đến, không biết cô đã ngủ từ khi nào,
trong tay nắm chặt cốc nước, mẹ Dung ngồi xe lăn đi đến bên cạnh cô, "Ân Ân, Ân Ân?"
Cô uể oải, "Mẹ?"
"Tại sao con lại ngủ ở đây?"
Cô dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, mở mắt nhìn xung quanh, lúc này mới
mệt mỏi tựa lưng lại xuống ghế, "Hôm qua con gặp ác mộng, ngủ không
được, nên ra ngoài ngồi, không biết thiếp đi từ lúc nào".
"Mau vào giường nằm, hãy còn sớm", mẹ Dung lo lắng.
Dung Ân cầm lấy điện thoại xem đồng hồ, "Không sao đâu ạ, mẹ, con
phải chuẩn bị đi làm, gần đây mới có một hạng mục, đang gấp rút hoàn
thiện".
Mẹ Dung nhắc cô đi ăn sáng ở đâu đó rồi hãy đi làm, "Mẹ yên tâm, con
thật sự không sao, vả lại, bây giờ chẳng phải đang thịnh hành mốt giảm
cân đó sao, như vậy cũng tốt, tiết kiệm tiền".
Khi cô nhận được điện thoại của Trần Kiều, đã là giờ ăn trưa.
Dung Ân xuống tầng, liền trông thấy anh ở cổng, "Trần Kiều, tại sao cậu biết mình ở đây?".
"Mình cũng hỏi thăm mãi mới biết được", giọng nói người đàn ông toát
ra vẻ mệt mỏi, "Mình vừa xuống máy bay, cha mình muốn mình ra nước ngoài rèn luyện thêm, sau khi trở về, mới suy nghĩ chuyện giao lại công ty
vào tay mình".
"Chúc mừng cậu".
Dung Ân buổi chiều phải tiếp tục làm việc, nên không thể đi xa, Trần
Kiều lựa một nhà hàng lân cận, sau khi gọi món xong, người đàn ông liền
hỏi thăm, "Ân Ân, gần đây cậu khỏe không?"
"Rất khỏe", Dung Ân trả lời gọn gẽ.
"Ân Ân, cậu nói dối", ánh mắt Trần Kiều lộ ra vẻ thương cảm, "Chuyện
Tư Mạn, hiện nay ai đều cũng biết, tâm tư của Việt lúc này cũng đổ hết
vào cô ta, Ân Ân, chúng ta đều là bạn bè đã nhiều năm, nếu cảm thấy khó
chịu hãy cứ nói với mình?".
"Trần Kiều, mình không sao", giọng nói cô bình thản, khiến anh nhìn
không ra, rốt cuộc là cô đang ngụy trang hay thực sự không quan tâm,
"Chuyện nghiêm trọng như vậy, nếu như Việt không ở bên cô ta, mình nghĩ, Tư Mạn sẽ rất khó vượt qua".
"Vậy còn cậu?", Giọng nói Trần Kiều có phần âm u, "Cậu quên ở lễ đính hôn, bọn họ đã làm nhục cậu như thế nào rồi sao?".
Nhân viên bưng ra đồ ăn, Dung Ân chỉ cúi đầu, đợi khi người đó đã đi
xa, lúc này mới trả lời, "Đó là chuyện của Việt, mình hà tất phải vì
chuyện của người khác mà buồn rầu?", Làm việc nửa ngày, cô cũng đã đói
bụng, cầm lấy đũa ăn vào một miếng cơm.
Thấy cô như vậy, TRần Kiều ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tay anh
đặt trên bàn, chợt nhiên duỗi ra, đặt lên mu bàn tay Dung Ân.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn khuôn mặt người đối diện, "Ân
Ân, khi còn đi học, mình đã rất thích cậu, khi đó, cậu chưa từng ình cơ
hội, từ bây giờ, cậu có thể nhìn nhận lại mình được không? Không phải
với thân phận bạn bè", Giọng điệu Trần Kiều chân thành hết mực, ánh mắt
nhu hòa ấm áp, "MÌnh hiểu, cậu và Việt đã yếu nhau sâu đậm, thế
nhưng....Dù sao chuyện cũng đã qua, mình hy vọng cậu có thể bắt đầu lại
một lần nữa".
Dung Ân rút tay về, "Trần Kiều, ăn cơm đi".
"Ân Ân!".
"Chuyện đã qua, mình hiểu, cũng không thể quay về như trước đây, thế
nhưng, TRần Kiều, cũng không có nghĩa mình đã kết thúc, và rồi sẽ lại mở cửa trái tim để bắt đầu đón nhận một người khác, cậu hiểu không?"
Ánh mắt Trần Kiều lộ rõ vẻ ảm đạm mỗi lúc một sâu sắc, thế nhưng qua
điệu bộ thong dong trong câu nói của Dung Ân, chí ít anh vẫn cảm thấy
đôi chút hy vọng, "Ân Ân, mình không ép cậu, mình sẽ chờ".
"TRần Kiều....", sự chấp nhất của anh, khiến Dung Ân khó xử.
"Đừng nói gì cả, đây là quyết định của mình", Trần KIều nở nụ cười
gượng gạo, gắp thức ăn mà Dung Ân thích nhất vào bát cô, sự cẩn thận
cùng chu đáo của anh, với cô, trước sau vẫn như vậy.
Chuyện của Tư Mạn, trôi qua thấm thoắt đã nửa tháng, nhưng truyền
thông vẫn không ngừng bới móc sự việc. Có bài báo còn đưa tin, cô ta đã
chạy trốn ra nước ngoài, báo lại nói, cô ta đã tự sát, không được đi cấp cứu, hay được một đại gia nào đó bao dưỡng...Diêm Việt thi thoảng vẫn
nhắn tin cho Dung Ân, gọi điện cũng chỉ hi hữu, khi anh xuất hiện trước
mặt cô, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối.
Dung Ân lên xe, hai người không đi, Diêm Việt chỉ hạ cửa kính xe, lấy ra một điếu thuốc.
"Tư Mạn, không sao nữa chứ?", Dung Ân chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Tinh thần cô ấy không tốt", tay trái Diêm Việt chống lên đầu, dường
như rất mệt mỏi, "Lúc này, anh cùng quản lý của cô ấy đang thay nhau
chăm sóc cô ấy".
Dung Ân gật đầu, sau khi hỏi xong, mớ