XtGem Forum catalog
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329421

Bình chọn: 9.00/10/942 lượt.

o xa xăm, giữa màn tuyết trắng xóa, đôi

anh lại càng rực rỡ sáng lạn, "Hai người chúng ta, bất luận ai là người

trước, người còn lại sẽ chôn cất vợ hay chồng mình ở nơi thanh tịnh

nhất, nơi đó có hương thơm mát của cây long nhãn xanh rì bảo hộ...."

Dung Ân vội vàng quay mặt về hướng khác, trực chào khóe mi, vợ chồng, cách xưng hô đong đầy biết bao thân mật, nỗi nghi ngờ trước đó, lần nữa lại bị dao động, nếu như anh phải Diêm Việt, tại sao ngay cả những lời

thề non hẹ biển của hai người cũng nắm rõ từng câu từng chữ tới như vậy?

Trên tầng cao nhất của Nghiêm Tước, Nam Dạ Tước đã gọi ện vài ba lần

cho Dung Ân, nhưng ện thoại để chế độ rung và được đặt trong túi xách,

nên hề biết, gọi ện về nhà, chỉ có tiếng trả lời ện thoại máy móc vang

lên, cũng nghe được giọng ôn nhu của .

Vứt ện thoại lên bàn làm việc, t tình trở nên bực bội, người đàn ông cau chặt mi t, tựa người vào phía sau.

"Mẹ em, đã đỡ hơn chưa?"

Dung Ân khẽ thở dài, khóe miệng chua xót, hơi thở trượt dài mệt mỏi,

"Việt, là em có lỗi với anh trước, dù phải chịu trừng phạt cỡ nào em

cũng cam t, nhưng ngờ, anh lại chuốc hết thù hận lên mẹ em".

Kết quả như vậy, quả vượt quá dự liệu của Diêm Việt, Dung Ân đứng

dậy, phủi cỏ bụi bám người, "Sự tình đã như vậy, những kỉ niệm trước

đây, chúng ta hãy chôn chặt tận sâu thẳm trái tim, mỗi khi nghĩ lại đều

vẫn tốt đẹp vẹn nguyên, bất kể cuộc sống có nhiều trắc trở va vấp, hãy

cứ hi vọng đối phương sống rất tốt, nếu đã thể quay lại, hãy thích ứng

với guồng quay cuộc sống của chính mình".

Giọng ệu người con lãnh đạm, Diêm Việt nghe xong, trong lòng chợt nảy sinh phiền muộn, Dung Ân cầm lấy túi xách ra khỏi rừng, anh cũng gì

thêm, có số chuyện, lúc này, cầu kh cũng được, gấp rút cũng xong.

Ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, mặt đất đã chất thành tầng, Diêm Việt cầm áo mình khoác lên vai Dung Ân, "Để anh đưa em về".

"Không cần" Cô đem áo khoác trả lại cho Diêm Việt, "Em tự mình bắt xe về được".

Một chút lòng tốt của anh, cũng muốn nhận.

Người đàn ông nhất quyết đem áo, khoác lại lên vai , "Anh giúp em bắt xe, em đứng lại đây được rồi". Nói xong liền hướng ra ngoài đường cái,

nơi này cách xa trung t thành phố nên rất khó gọi xe, Dung Ân nhìn Diêm

Việt đứng giao lộ, những bông tuyết vai anh ngày chồng chất, thậm chí cả mái tóc anh. Cô chỉ đứng yên lặng tại chỗ, nửa chữ cũng muốn cùng anh

xe về.

Sự kiên trì của , dường như luôn luôn rất khắc nghiệt, tự chính mình làm khổ chính mình.

Rất lâu sau mới bắt được xe, khi Dung Ân ngồi vào trong xe, Diêm Việt cũng hề đóng cửa, "Ân Ân, mặt em bị thương như vậy đã khám chưa?"

Cô vô thức lấy tóc dài che khuất khuôn mặt, "Đi khám rồi, em sao".

Hai người gì thêm, cứ như vậy trầm lặng, người tài xế ngồi phía trước hồi lâu còn kiên nhẫn được cất giọng thúc giục, "Đi được chưa? Tôi có

nhiều thời gian".

Diêm Việt lúc này mới đóng cửa xe, "Hai người trước, tôi theo sau".

Dọc đường , xe của anh theo sau giữ khoảng cách quá gần cũng quá xa,

Dung Ân tựa đầu cửa sổ xe, ngắm nhìn cự li của hai chiếc xe, cứ như vậy, giống như giữa và Diêm Việt có quan hệ bất chính?

Hệ thống sưởi ấm trong xe khiến cảm ngột ngạt, Dung Ân ấn nút mở cửa

kính, gió lạnh thốc vào, táp lên mặt , tựa như lưỡi dao sắc bén, từng

nhát nhát cứa vào da thịt , những hạt tuyết cũng thừa dịp bám vào những

sợi tóc đen óng, Dung Ân nhịn được nhắm nghiền hưởng thụ, hít thở giữa

màn tuyết dày đặc, luôn luôn khiến tỉnh táo.

Xe đến Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân cất tiếng dừng xe, muốn Diêm Việt theo vào.

Xuống xe, quả nhiên trông cách đó xa, Diêm Việt hạ cửa kính xe, ánh

hai người đột nhiên giao nhau giữa khoảng mịt mù, Dung Ân chậm chạp di

chuyển tầm né tránh, hai người đều hề chú ý, màn này, đã sớm thu toàn bộ vào trong người đàn ông đứng tầng hai, anh nghiêng người, lấy tay kéo

rèm cửa sổ.

Sự xung đột gay gắt đỉnh ểm khiến người khác tránh khỏi rùng mình ghê sợ!

Dung Ân lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng vẫn tối đen như mực, xem ra Nam Dạ Tước vẫn chưa về. Cô khom lưng cởi giày, khứu giác nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá, vào trong phòng khách, ghế sô pha có đóm lửa , mở

đèn, quả nhiên liền trông Nam Dạ Tước hai tay mở rộng thoải mái, nghênh

ngang ngồi đối diện .

Người đàn ông ngồi bắt chéo chân, chân trái đung đưa khe khẽ, "Vừa đâu?"

Dung Ân giả bộ thản nhiên tới, "Đi dạo chút".

"Thật ?" Nam Dạ Tước khóe miệng cong lên, biểu cảm nhìn ra khác

thường, anh nghiêng nửa người, đem chén nóng đưa đến trước mặt , "Bên

ngoài tuyết rơi, uống chút nóng".

Bàn tay Dung Ân vốn dĩ buốt lạnh đông cứng, cầm lấy cốc , ngửa mặt

uống vài ngụm, Nam Dạ Tước nghiêng người nhìn, theo yết hầu Dung Ân phập phồng nuốt xuống, nụ cười khóe miệng người đàn ông cũng ngày quỉ dị,

còn ôn hòa, sâu thẳm trong đôi đã bắt đầu dậy sóng, mang theo nguy hiểm

rợn ngợp, mỗi lúc biểu rõ ràng, anh khoác tay lên bả vai Dung Ân, cố

gắng siết chặt, "Cũng đem trả ta áo khoác, Ân Ân, càng ngày càng xem tôi ra gì rồi".

Một ngụm của Dung Ân ngưng đọng ở cổ họng, lúc này mới ý thức được, chưa đem trả lại áo cho Diêm Việt.

Vội vã