Insane
Đừng Buông Tay Em

Đừng Buông Tay Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323492

Bình chọn: 7.5.00/10/349 lượt.

những bài văn miêu tả

mì trộn, có năm loại mì nổi tiếng nhất Trung Quốc, đó là mì trộn Vũ Hán này, mì thả của Sơn Tây này, mì Phủ Y của Lưỡng Quảng này, mì trứng

Tứ Xuyên này và mì trộn của xứ Bắc nữa.

Người phụ nữ đã hơn bốn

mươi tuổi, khéo léo nhúng mì vào trong nồi nước sôi sùng sục vài lần,

lên xuống vài lần, đổ nước dùng vào, thêm đủ loại gia vị tương mè, bột tôm, hành hoa, cù cải xắt hạt lựu, dầu vừng, giấm rồi trộn lên. Sự

thành thục của bà ta khiến tôi thích mê, một bát mì nóng hôi hổi được bê tới, chỉ có hai tệ, tôi ăn, cảm thấy vừa thơm vừa mềm, cảm giác thật khó tả.

Sau đó, tôi lên xe bus số 605 để đi xuyên qua thành

phố, tôi đã chuẩn bị sẵn một tệ, nhưng xe bus ở Vũ Hán những một tệ

hai, thế là tôi loay hoay, lấy đâu ra hai hào bây giờ? Nét đẹp của

thành phố này là ở những căn nhà cũ kỹ, nhưng tôi cảm thấy thật thân

thuộc, cảm giác thân thuộc đó đem tới sự ấm áp. Đến một thành phố lạ,

tôi thích ngồi lên xe bus đi chầm chậm từ đầu bến tới cuối bến để ngắm cảnh trên đường.

Chiếc xe bus số 605 quả không làm tôi thất

vọng, sau khi đi qua những căn nhà cũ kỹ, tôi lại đi tới một khu phố

phồn hoa, và tôi nhìn thấy sông Trường Giang. Đây là lần đầu tiên tôi

nhìn thấy con sông này. Tôi đã từng nhìn trên máy bay, trên tàu, nhưng

đây là lần đầu tiên đi xe bus trên cầu bắc qua sông Trường Giang.

Không ai hiểu cảm giác của tôi, tôi dán mắt vào cửa sổ, nhìn dòng nước

Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông, trên mặt sông có những con thuyền

chở than và chở hàng, hai bên bờ có rất nhiều tòa nhà, tôi đến đây là

để tìm một người, vậy chẳng phải ngu ngốc sao? Vẻ mơ màng của thành

phố Vũ Hán bỗng khiến cho tôi cảm thấy chua xót.

Người thanh niên tên là Mã Tiểu Vĩ kia liệu có biết trên đời này có một người con gái đến tận đây tìm hắn không?

Tôi đứng dưới gốc cây ngô đồng gọi điện cho hắn.

“Cô là ai?”. Hắn hỏi, đặc giọng Hồ Quảng[2'>.

[2'> Hồ Quảng gồm có Hồ Bắc và Hồ Nam.

Tôi nên nói tôi là ai chứ?

“Tôi là… tôi là fan của anh”. Tôi trả lời thế: “Tôi thích xem anh nhảy”.

“Ồ, thế à?”. Hắn cười nhạt.

Đã mười một giờ trưa rồi, hắn mới dậy, nói một cách lười biếng:

“Cô chờ dưới nhà nhé, tôi sắp dậy đây”.

Tôi đứng dưới gốc cây, mồ hôi túa ra như tắm vì nóng, quần áo ướt sũng

cả, lát nữa phải đi mua vài bộ quần áo mới ở Vũ Hán. Không biết Vũ Hán có hàng xịn không? Tôi không mặc đồ linh tinh.

Một cô gái làng

chơi đi ra từ tòa nhà đó rồi bỏ đi rất nhanh. Trang điểm rất đậm, quần

áo đen, nhìn rất đàng điếm, tôi nhìn và cảm thấy chị ta rất hợp với cái cửa tòa nhà này.

Tôi được hắn gọi lên.

Tầng bốn, hành lang chật và tối, chồng chất đủ thứ linh tinh. Đây là kiểu nhà cũ từ những năm bảy mươi, tối quá đi mất!

Tôi mở cửa, nhìn thấy hắn đang lười biếng ngồi trên ghế, ngược sáng,

dưới chân ghế còn có bao nhiêu mạng nhện, trên giường vẫn còn quần lót

của đàn bà, tôi nhìn thấy bát mì tôm ăn dở trên bàn, nhìn căn phòng

bừa bộn không có chỗ mà đi lại. Nhưng trong một góc của căn phòng đó,

có một cây piano, nhìn thật đặc biệt và cao quý.

Cái dáng điệu lười biếng của Mã Tiểu Vĩ đã thu hút tôi.

Nhìn hắn thật giống A Phi trong A Phi chính truyện[3'> nhìn thật hư hỏng và

sa đọa, thậm chí căn phòng rách nát đó cũng giống, giống y hệt trong

phim.

[3'> Là một bộ phim nghệ thuật của Hồng Kông, phát hành năm 1991, đạo diễn Vương Gia Vệ. Đây được xem là một trong những bộ phim

kinh điển của Hồng Kông. Phim xếp thứ ba trong danh sách “100 bộ phim

Trung Quốc xuất sắc nhất mọi thời đại” do các nhà phê bình phim Hồng

Kông bình chọn năm 2005.

Có thể, tôi đã quen sống trong tòa lâu đài tráng lệ như trong truyện cổ tích, đã quen với căn nhà bên bờ

biển mà gió biển thổi bay cả rèm cửa và còn ngửi thấy được cả mùi

nước biển, hoặc quen sống với Sách Nhan trong những khách sạn năm sao,

nhưng tôi lại cảm thấy căn phòng rách nát này sao mà quen thuộc với

tôi.

Phòng bé và nhìn thật trụy lạc, trụy lạc tới thân quen, thật hợp với tính cách tôi.

Tôi tưởng tượng mình đang sống trong đó, không, tôi không chê tẹo nào, chỉ cần hắn thích tôi là được.

Tôi lại vào vai một cô bé yêu ca nhạc, tôi đứng ở cửa, nhìn thật đáng thương.

Gã đàn ông đối diện ngẩng mặt lên, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang

đứng trước cửa nhà hắn. Nhà hắn luôn luôn có đàn bà lui tới không ngớt, nhưng chẳng ai có phong thái như cô gái kia.

“Cô tìm tôi?”.

“Phải”.

“Yêu tôi à?”.

“Phải”.

“Muốn lên giường?”.

“Phải”.

Đây là đoạn đối thoại đầu tiên của chúng tôi, tôi mãi mãi vẫn nhớ, toàn

là những lời thẳng thắn chẳng có chút vòng vo nào, ai khiến cho tôi

yêu thằng đàn ông có khuôn mặt đó chứ, ai khiến tôi yêu hắn từ cái

nhìn đầu tiên? Ai khiến cho tim tôi như có một đống lửa, thích bất cứ

ai là dâng cho người đó.

“Nào, ngồi xuống cạnh tôi”.

Tôi đi tới, ngồi xuống cạnh hắn. Hai người ngồi trên chiếc giường đơn, đối diện là một chiếc quạt cũ kỹ đang chạy phành phạch, trên quạt dính bao nhiêu là dầu đen. Giống trong phim quá, tôi nghĩ, giống phim quá, sao