
”
“Hứa Lăng Phi, hỏi cậu một câu đây.” Ân Chân ánh mắt nhẹ như không: “Có một con sâu muốn qua sông, nhưng trên sông không có cầu, giữa sông có một phiến lá, hỏi nó làm sao để qua sông?”
Có lẽ đây là câu đố anh đọc được trên mạng, tôi phì cười. Theo tư duy thông thường thì con sâu phải nhảy lên phiến lá, sau đó chờ gió đẩy đi, nhưng người bình thường đều cho rằng đáp án không thể đơn giản như thế, vậy là vắt óc ra mà nghĩ.
Hứa Lăng Phi bị Ân Chân “lừa” cho ngồi nghệt ra đó mà nhăn nhó suy tư.
Ân Chân điềm đạm nói: “Chúng ta tiếp tục thôi.”
Tôi cố nhịn cười, còn ánh mắt anh lại hết sức hiền hòa, điềm tĩnh.
Sự do dự của tôi chỉ kéo dài một lúc, sau đó liền ngả bài: “Thật ra tối qua chẳng xảy ra chuyện gì cả.”
Anh vẫn điềm nhiên nhìn tôi.
Tôi nhún nhún vai: “Cho dù tôi có muốn dùng sắc để câu kéo, cũng đã thất bại rồi.”
Vẻ mặt Ân Chân không để lộ bất kỳ điều gì, một lúc sau, anh mới ồ một tiếng.
Tôi cười ha ha: “Nhưng tôi đã chọc tức anh ta.” Tôi rất muốn nhìn thấy biểu hiện không bình thường của Ân Chân, nhưng không có gì xảy ra. Tôi hơi thất vọng cụp mắt, lặng lẽ thở dài.
Không khí như ngưng đọng, tôi bắt đầu nhấp nhổm không yên.
Cũng may Hứa Lăng Phi kịp thời kéo tay áo Ân Chân: “Cháu nghĩ rất lâu rồi, cuối cùng nghĩ ra hai cách.”
“Hai cách thế nào?” Ân Chân kiên nhẫn hỏi.
Hứa Lăng Phi dương dương tự đắc, đáp: “Cách thứ nhất, đợi sau khi nó nhả tơ xong, nó có thể kéo sợi tơ giống như loài khỉ đu qua sông.”
Tôi suýt nữa thì cười ngất, phải đấm ngực cho đỡ tức thở.
“Cách kia thì sao?” Tôi thấy Ân Chân đang phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Cách còn lại chính là dùng thuật phân thân, sau đó người này đạp lên vai kẻ kia mà qua sông.” Hứa Lăng Phi nói xong nhìn tôi. “Chị Tiểu Dĩnh, em có tài không?”
Tôi cười tới không thở được: “Em quá có tài ấy chứ.”
Ân Chân kinh ngạc: “Thuật phân thân là gì?”
Hứa Lăng Phi khinh miệt bĩu bĩu môi: “Đã bảo chú quê mùa mà.”
Tôi xoa xoa cái cằm đã cười tới mỏi nhừ của mình: “Anh có thể hỏi Google.”
Ân Chân im lặng, ánh mắt phức tạp lướt qua mặt tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, anh không thể hòa nhập được vào thế giới của chúng tôi, tôi cũng không sao bước vào được thế giới nội tâm của anh.
***
Tôi vắt óc nghĩ để viết một bản kế hoạch, vừa gõ dấu chấm câu cuối cùng xong chưa được năm phút, Tiêu tổng đã triệu kiến.
Cũng may đã sớm có sự chuẩn bị, tôi khẽ thở phào.
Tiêu tổng rất hài lòng với bản kế hoạch, nhưng cũng nói với tôi một cách rõ ràng: “Chỉ dựa vào cái này thôi thì vô ích, cô có chắc chắn sẽ thuyết phục được Thẩm Trạch không?”
Nếu chưa xảy ra chuyện tối hôm qua thì có lẽ còn có khả năng, nhưng bây giờ, tôi có lẽ đã bị anh ta liệt vào danh sách những nhà cung cấp bị từ chối tiếp đón rồi.
“Tiêu tổng, có thể bố trí để người khác làm vụ này không?”
“Đấy là khách hàng của cô, cô đã bỏ bao nhiêu công sức ra như thế, nếu người khác dùng tâm huyết của cô mà ký được hợp đồng, cô cam tâm không?” Tiêu tổng cười tươi như hoa.
Tôi câm nín.
“Hơn nữa…” Tiêu tổng ngập ngừng. “… là một nhân viên kinh doanh xuất sắc, cô cũng không nên dễ dàng từ bỏ mục tiêu như thế.”
Tôi có lý do để từ bỏ, nhưng lại không thể nói rõ với Tiêu tổng, thế thì xấu hổ chết mất thôi. Tôi vò đầu bứt tai: “Vậy tôi sẽ cố gắng.”
“Không phải là cố gắng!” Tiêu tổng nghiêm túc chấn chỉnh tôi. “Mà nhất định phải thành công.” Anh ta cười cười: “Tôi rất coi trọng cô.”
Được lắm, mũ đã được chụp xuống, tôi nghĩ nếu không sống chết làm việc cho anh ta cũng không xong.
“Cũng sắp Tết rồi, đừng tạo áp lực cho mình quá!” Tiêu tổng nhướn nhướn mắt.
Tôi mím môi cười khẽ: “Tiêu tổng, anh áp dụng chiêu thức của nhà tư bản rất thành công, 100% rồi đấy.”
Áp bức người ta chết đi được nhưng vẫn không quên ném ra một câu an ủi, sợ ép quá lại hỏng việc.
Tiêu tổng cố ý nghiêm sắc mặt, nhưng thực ra không thể kìm được, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.
Tôi là người rất biết điều chỉnh tâm lý, mặc dù vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn nhưng cứ vứt nó qua một bên đã. Buổi tối, tôi dành thời gian để hoàn thiện bản kế hoạch, sau đó mở máy vào mạng.
Hứa Lăng Phi chống cằm, vừa ăn bim bim vừa xem hoạt hình.
Ân Chân ngồi ở đầu kia của bàn ăn, cũng cầm laptop bận rộn.
Cảnh tượng trước mắt, ấm áp và thật dịu dàng.
Tôi liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Ân Chân, đường nét cương nghị lạnh lùng, anh thoáng chau mày, bộ dạng vô cùng chăm chú.
Nhất thời ngồi ngắm anh tới ngẩn ngơ.
“Em đang nhìn gì thế? Trên mặt tôi có dính gì à?” Ân Chân đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Không!” Tôi vội nhìn sang chỗ khác. Anh không phải đang rất tập trung ư? Sao biết tôi đang quan sát anh.
Hứa Lăng Phi liếc về phía tôi một cái: “Chị Tiểu Dĩnh nhất định là đang nghĩ chú Ân Chân thật đẹp trai.”
Tôi: “…”
“Thế thì tôi nên cảm thấy vinh dự phải không?” Ân Chân cười mà như không cười.
“Vinh dự cái đầu anh ấy!” Tôi che miệng ngáp: “Không tranh cãi với hai người nữa, tôi ngủ trước đây.” Tôi hơi mệt, nằm xuống cầm sách điện tử đọc một lát, ý thức đã bắt đầu lơ đễnh.
Nhưng đầu óc lại không chịu nghỉ ngơi.
Trong lúc mơ mà