
Mở đầu
Nguyên Hạo ghét tiếng huyên náo của con gái, càng ghét tiếng
khóc không ngừng của tiểu quỷ nào đó.
Bởi vậy, ánh mắt cậu không tự giác quét về một góc phía bên
kia hoa viên ngay cửa chính của căn nhà lớn, một thân ảnh mặc đồng phục trường
tiểu học tư nhân giống em gái cậu, tiểu quỷ đang ở đó khóc lớn.
Hai tay cậu khoanh trước ngực, bàn chân đánh nhịp một cách
không kiên nhẫn, nhìn đồng hồ mà nhíu mày, thầm nghĩ vì sao còn chưa tan học?
Giáo viên nổi tiếng như thế nào lại không có khuôn phép như vậy, chương trình học
hai giờ nhất định phải kéo dài tới thêm một giờ, chậm muốn chết!
“Hu hu hu hu…”
Đáng chết, cậu chịu không nổi.
“Ầm ỹ muốn chết!” Hùng hổ quay đầu, cậu ngồi xổm xuống đối
diện với tiểu quỷ đang rít gào trước cửa nhà của giáo viên dương cầm nổi tiếng.
Nghe được tiếng nói hung dữ, cô bé sợ tới mức ngăn lại tiếng
khóc, quay đầu, vẻ mặt lo lắng sợ hãi nhìn cậu, cắn môi dưới nhịn xuống tiếng nức
nở.
Nguyên Hạo biết tình hình đặc biệt lúc ấy, cậy không hề cười
đã dọa khóc cô bé, bộ mặt ác nhân trời sinh, hơn nữa khi cậu mất kiên nhẫn, hơi
chút nhăn mặt nhíu mày sẽ đem cô bé dọa cho khóc, giống như em gái tùy hứng được
nuông chiều từ bé của cậu, không sợ ai trừ cậu.
Mà giờ phút này, cậu không hề để ý đem cô bé dọa đến rốt cuộc
khóc không được.
“Thực xin lỗi…” Cô bé nữ sinh mặt trắng bệch, cánh môi khẽ
run, cắn môi dưới ẩn nhẫn, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy cô thật đáng thương, nhịn
không được muốn đồng tình.
Đáng tiếc, trong từ điển của Nguyên Hạo không có hai chữ “đồng
tình” này.
“Câm miệng! Im lặng.” Đối với phản ứng của cô bé nữ sinh
đáng thương, cậu trả lời bốn chữ này.
Dáng người cao khỏe không giống những học sinh trung học cao
gầy, cao to khác, cơ bắp toàn thân cao thấp là do việc leo núi luyện ra, ngũ
quan có thể nói là đẹp mắt nhưng không hề nhu hòa, phong độ của cậu không phải
chỉ có giống vương tử, mà là giống người yêu thích con đường hắc đạo, như kẻ xấu
hay giết người cướp của, nhìn kỹ, xương gò má của cậu cao tới gần vị trí huyệt
thái dương, có một vết thương màu đỏ sậm, miệng vết thương kia là do lần gần nhất
đi lên núi không cẩn thận bị đá rơi trúng bị thương, làm tăng thêm vài phần
nhanh nhẹn dũng cảm cùng hương vị phong trần cho cậu. Hiện tại sự không kiên nhẫn
quấn quanh trong lòng cậu biểu hiện hoàn toàn ở trên mặt, làm cho người ta nhịn
không được nhượng bộ lui binh.
Khí thế kia của cậu chắc chắn không giống với học sinh trung
học, nói cậu là xã hội đen tuyệt đối có người tin tưởng.
“Em cùng Tiểu Linh cãi nhau, em không biết phải làm sao bây
giờ, em rất khổ sở…” Cô bé nữ sinh hít hít mũi, đứng ở bên người cậu chậm chạp
kể khổ. “Em không phải cố ý muốn chơi thân với Hoàng Thế Khải, em không có lấy lòng cậu ấy, thật sự…”
Tiểu Linh, tên thâ mật của em gái cậu, hóa ra cô bé nữ sinh
này quen biết em gái cậu?
Cúi đầu liếc mắt nhìn cô bé nữ sinh một cái, nghĩ rằng: Tiểu
quỷ này là ai? Sao lại có điểm nhìn quen mắt?
Quên đi, dù sao bọn tiểu quỷ đều có vẻ ngòai nhìn giống nhau,
hơn nữa còn mặc đồng phục giống nhau, con nhóc là ai đối với cậu không có một
chút quan hệ nào.
Chỉ là cùng em gái cậu cãi nhau? Khó trách gần đây nha đầu
kia luôn bô bô cái miệng, còn dám trêu chọc đến cậu, xứng đáng bị cậu mắng đến
khóc!
“Em không thể lại học đàn dương cầm, không thể ở nơi này, về
sau không thể cùng Tiểu Linh gặp mặt….Huuuu”
Này, cậu không phải kêu cô bé câm miệng sao? Sao lại khóc a?
“Nhóc khóc đủ chưa?” Nguyên Hạo không kiên nhẫn ngoáy ngoáy
lỗ tai. “Đều tại nhóc khóc làm hại!” Nói chuyện lãnh khốc vô tình, tuyệt đối
không muốn an ủi cô bé.
Nhưng là cô bé này lại hiểu lầm ý tứ của cậu.
“Anh ơi, có phải nếu em ngừng khóc, sẽ có chuyện tốt xảy
ra?”
Nguyên Hạo tùy tiện gật đầu cho có lệ. “Ừa, đúng vậy.” Chỉ cần
cô bé không khóc làm phiền người ta muốn chết, tùy tiện cô bé muốn hiểu thế nào
thì hiểu.
“Anh gạt người…Làm gì có chuyện tốt xảy ra, hu….” Cô bé nữ
sinh không biết nghĩ đến cái gì buồn, lại che mặt khóc lên.
Chậc, bị phát hiện cậu nói xạo, kết quả làm cô bé khóc thảm
hại hơn, hơn nữa dinh thự của giáo sư nổi tiếng truyền đến tiếng dương cầm
không ra gì, tuyệt đối là do em gái cậu đàn, khó nghe muốn đòi mạng, hơn nữa thối
tiểu quỷ này đang khóc, làm cho lỗ tai cậu khó chịu.
Thiệt phiền, đe dọa cũng vô dụng, chính là bởi vì cái dạng
này cậu mới chán ghét những đứa nhóc con, nhất là đại tiểu cô nương giống em
gái cậu, phiền muốn chết đi được!
Hai tay Nguyên Hạo đút vào trong túi tiền, vừa đúng lúc đụng
đến đồ ăn vặt tùy tay lấy thử trong tiệm miễn thuế khi ở Tây Ban Nha trở về hôm
kia.
Thầm nghĩ làm cho cô bé nữ sinh câm miệng, tùy tay đem kẹo
trong túi đưa cho cô bé: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Nhóc không khóc chính
là của nhóc?”
Cô bé nữ sinh ngẩng đầu, thấy kẹo năm màu sắc sặc sỡ, nước mắt
lập tức ngừng, vẻ mặt chờ mong lại sợ bị thương tổn nhìn cậu.
Nguyên Hạo đem kẹo đặt ở lòng bàn tay cô bé.
Kẹo năm màu sặc sỡ kia trong mắt cô bé, giống như bảo thạch
vô cùng trân quý, bởi vì thứ này là do cậu