
Hạo thường đi công tác xem tiến độ công trình còn muốn nhiều việc hơn, ngoại cơ hội ngắn ngủi có thể ở chung ở công ty, thời gian cá nhân cô thật sự bận, căn bản không có hẹn được thời gian.
Nguyên Hạo thực cảm thấy…Cô gái này ngay cả đặc quyền là cái gì cũng không biết, thật sự ngu ngốc làm cho người khác thương tâm.
“Ai…” Anh thở dài, đi làm việc một vòng xong trở lại công ty, tinh thần uể oải không phấn chấn.
Bởi vì
thường hay tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào, lâu rồi anh lại chưa được
đụng đến, rõ ràng người ngay tại bên mình, nhưng cho cô về nhà, bởi vì
cô không bỏ được bà nội đang bị gãy xương chưa lành, anh sẽ không để ý
đến ngủ nhà cô, nhưng mà cô làm sao dám? Đương nhiên là từ chối, mà anh
cũng càng óan.
Nguyên Hạo
có thể nói là trong thời kì quá độ, cũng sẽ đi qua thôi, cũng không phải là không thấy được mặt, ở trong công ty cũng có thể gặp mặt a! Vậy giữa trưa trốn đi một lúc, mang cô ra bên ngoài ăn một bữa to, cô a, gần đây rất gầy.
Khi anh bước vào cửa lớn công ty, thói quen nhìn về hướng cái bàn đặt ngay cửa, cô
không ở vị trí đó, hẳn là ở trong phòng hồ sơ đi?
“Giám đốc,
Tương Quân hôm nay còn chưa có vào công ty nha.” Đang lúc anh tính tới
phòng hồ sơ liếc nhìn cô một cái, nhân viên báo cho anh biết chuyện này: “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói là ngủ quên, hiện tại
đang trên đường tới.”
“Cái gì? Ngủ quên?” Như thế nào lại không gọi điện thoại cho anh? Cô ở xa như vậy,
muốn chuyển xe bus cùng xe điện ngầm, anh đi đón cô, cô sẽ không nên vội như vậy a! Cô gái này thật đúng là không hiểu cái gì tên là đặc quyền
đùa giỡn.
“Giám đốc, đừng trách cô ấy, cô ấy gần đây thật sự vất vả…”
Nguyên Hạo
tức giận liếc tên nhân viên nói giúp Tương Quân một cái, vừa lúc là
người mấy tháng trước, chưa làm rõ ràng tình huống đã đem Tương Quân coi là biểu muội sai vặt mắc nghiệp vụ của cô.
“Tôi so với anh biết rõ cô ấy có bao nhiêu là mệt.”
Cô không
hiểu cái gì tên là kỹ xão nói chuyện, còn có thể hỏi vì sao muốn gạt
người… Cô gái thành thật như vậy không thích hợp bôn ba bên ngoài.
Khóa học thật sự vất vả, nhưng vẫn là thực cố gắng, nhưng mà…Để làm gì cơ chứ?
Có khi nghe
từ điện thoại thấy cô mỏi mệt lại dùng giọng điệu thất bại nói cô không
theo kịp tiến độ, nói chính mình quá ngu ngốc, anh rất muốn kêu cô không cần đi học nữa!
Anh thích thấy cô cười, không thích thấy cô khổ sở.
Nói đến khổ
sở…Nguyên Hạo thấy trên bàn cô có bình thủy tinh chói mắt, lúc trước chỉ còn một nửa kẹo, trong lúc anh đi công tác lại lần nữa đổ vào, đầy hết
một bình, anh nhíu mày, nhẹ nhàng bâng quơ thuận miệng hỏi: “Gần đây
Tương Quân thực thích ăn kẹo?”
“Vốn rất thích ăn a, cô ấy chia đều một ngày ăn ba, bốn viên.”
Nguyên Hạo nghe vậy nhướng mày, thầm nghĩ: Một ngày ăn ba, bốn viên, không phải chứng tỏ một ngày khóc ba, bốn lần?
“Trước đây ít hơn, không thấy cô ấy ăn, hơn nữa kẹo càng ngày càng nhiều, nhưng gần đây lại thấy cô ấy ăn thật nhiều.”
Ăn thật nhiều, chứng tỏ cô không có lúc nào là muốn khóc.
Cái này không phải là kẹo, là thuốc độc cô khống chế nước mắt chảy ra, làm cho cô áp lực chính mình, miễn cưỡng chính mình.
Trước kia ít nhất cô còn có thể đem bình kẹo giấu ở ngăn kéo, hiện tại trực tiếp để
trên bàn, nói như vậy, cô đã muốn khổ sở đến không kịp tìm, tùy lúc cần
bổ sung?
Muốn khóc
thì khóc, vì sao muốn áp lực? Nguyên Hạo đưa tay lấy đi bình kẹo, xoay
người lên lầu, đem kẹo giấu đi, quyết định không cho cô tự ngược!
Khi Tương
Quân vội vàng đuổi tới công ty, lúc đó là mười giờ ruỡi, làm việc nhiều
năm như vậy, lần đầu tiên cô đến muộn như vậy, trước đó tính mười giờ
đem văn kiện đi đưa đã bỏ lỡ, vì để kịp tiến độ, cô luống cuống tay
chân.
Sắp đến thời điểm giữa trưa, Trương Tư Lâm đến đây, cô vừa vào cửa liền thấy Tương
Quân đem hồ sơ trên bàn ôm vào phòng hồ sơ, khi đi ra lại ôm một đống
khác, ngay cả việc cô đến cũng chưa thấy.
“Tương Quân”
“Chị Tư Lâm” Tương Quân hoảng sợ, ngẩng đầu, thấy Trương Tư Lâm động lòng người, hôm nay cô ấy mặc một bộ trang phục toàn màu trắng, xem ra thật chuyên
nghiệp.
“Cô làm việc đi, tôi không ầm ỹ cô, Nguyên Hạo ở trên lầu sao? Tôi đi tìm anh ấy.”
Trương Tư Lâm lúc đầu muốn cùng cô tán gẫu hai ba câu, óan giận một chút ông ngoại nhà mình không có nhân tính, mỗi lần vào “Cương” nhất định
là vì công việc, hơn nữa cô cũng thích đến “Cương”, cho dù họp cùng
Nguyên Hạo đậm mùi thuốc súng, nhưng mà có Tương Quân, hết thảy không
tính là gì.
Nhưng xem cô ta làm việc như vậy, cô cũng sẽ không nhẫm tâm quấy rầy.
“Cô đến sớm
như vậy làm gì?” Nghe thấy âm thanh Nguyên Hạo mở cửa ban công ra, anh
lúc đầu tính mười một giờ năm mươi liền đem Tương Quân ra ngoài ăn trưa, nhưng mà Trương Tư Lâm đến sớm như vậy, phá hủy kế họach của anh:
“Không phải hẹn là hai giờ sao?”
“Tìm anh ăn
cơm không được sao? Có vậy cũng tức giận!” Trương Tư Lâm bị phản ứng của anh làm cho cười to: “Sớm xử lí xong, tôi đáp máy bay sáu giờ về Nhật
Bản, hẹn hai giờ thì quá muộn, chúng ta thảo luận bây giờ đi.” Nói về
chính sự, Trương Tư Lâm còn