
xã ơi, ông xã à.
Anh gạt cô ra:
- Có chuyện gì thì nói đi, đừng động chân động tay.
Cô đảo mắt:
- Căn nhà đó đứng tên ai?
Lục Trình Vũ vừa tức vừa buồn cười, hỏi ngược lại:
- Em nói xem đứng tên ai?
Cô lại hỏi:
- Bố trả tiền hết à?
- Ừ.
Cô ngẫm nghĩ:
- Chúng ta giao kèo, nếu ai ngoại tình thì căn nhà thuộc về người kia, không được tranh giành.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, muốn biết trong câu nói này có mấy phần là đùa
cợt, mấy phần thật lòng, nhưng cô lại nhanh như chớp hôn chụt một cái
lên miệng anh, đợi anh hơi hoàn hồn lại đã hỏi luôn:
- Được không anh?
- Được.
Cô liếm môi cười:
- Xem ra mì em nấu ngon thật đấy nhỉ, làm khổ ai cũng không được làm khổ trẻ con, bỏ đói ai cũng chớ bỏ đói đàn ông.
Ông Lục định mua nhà cho con trai, chuyện này ở nhà người bình thường là
chuyện bình thường, nhưng ở nhà họ Lục lại có phần kỳ lạ.
Trong cuộc hôn nhân lần thứ hai, người ngoài đều thấy ông Lục chính là một kẻ râu quặp điển hình.
Vợ sau Tôn Huệ Quốc, sắc sảo, hoạt bát, chanh chua, ngang ngược, không chỉ xen vào gia đình ông mà còn nhúng tay vào sự nghiệp của ông. Cả hai bắt tay chặt chẽ, việc kinh doanh ngày càng phát đạt, cho nên bà ta nắm tài chính trong nhà họ Lục, uy tín không tầm thường. Ông Lục kiêng dè bà vợ sau, nhưng bà vợ sau này cũng kiêng dè một người.
Đồ Nhiễm nhận ra, nếu không nhờ có người đó, những ngày tháng của cô em chồng sẽ còn
nhọc nhằn nhiều. Nhưng dù vậy, bà Tôn Huệ Quốc vẫn thường xuyên nói xa
nói gần, mỉa mai, xỉa xói Lục Trình Trình.
Trình Trình dung mạo
bình thường, tư chất bình bình, còn Tôn Hiểu Bạch lại hơi giống bà Tôn
Huệ Quốc, có nét lả lơi, sành sỏi, tư sắc khá khẩm, công việc lại ngon
lành.
Cho nên Tôn Huệ Quốc khá là tự đắc.
Lục Trình Trình cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cũng không ngốc, rốt cuộc cũng có một hôm, cô bé nắm được thóp của bà ta.
Trình Trình quét nhà, cô bé đã quen lấy lòng người cha chẳng chút thân thiết bằng những việc nhỏ nhặt như vậy.
Cô tìm thấy một tờ giấy trong khe tủ quẩn áo của phòng ngủ chính, mở ra
xem, là một tờ biên lai gần một triệu tệ, người ký tên là Tôn Huệ Quốc.
Trước mặt bà ta, cô không tỏ thái độ, nhưng lại đưa tờ biên lai đó cho ông Lục.
Nhìn thấy tờ giấy, ông Lục vừa bàng hoàng vừa tức giận. Bàng hoàng là vì,
đúng vào lúc việc kinh doanh đang thiếu vốn lưu động, bà Tôn Huệ Quốc
lại chi ra một khoản tiền riêng lớn như vậy. Tức giận là vì, ông coi bà
ta là bạn đời, là tri kỷ trong suốt quãng đời còn lại, vậy mà không hay
biết gì về việc này, bị qua mặt như một thằng ngốc. Trong lúc nóng nảy,
ông lập tức triệu bà vợ tới đối chất.
Bà Tôn Huệ Quốc được cưng chiều thành quen, quyết không nhường bước.
Ông Lục tung hoành giang hồ bao năm nay, cũng chẳng phải là người tầm thường.
Hai vợ chồng gây gổ một trận gà bay chó sủa khắp nhà.
Sau đó, Lục Trình Trình kể lại cho Đồ Nhiễm nghe chuyện này, trong điện
thoại cô bé cười khanh khách, không giấu được vẻ khoái chí.
Ông
Lục nói, con gái bà chẳng qua chỉ là người phụ đạo ở trường đại học, mới tí tuổi đầu cần gì chạy cái xe hơn triệu tệ, tôi vất vả cả đời cũng chỉ lái xe hạng C. Còn con trai tôi nữa, học hành, xuất ngoại rồi kết hôn,
cũng chẳng tiêu nhiều tiền đến thế. Lại cả con gái tôi, bà thấy nó thật
thà, suốt ngày bắt nạt nó, đừng tưởng tôi không biết, nể tình vợ chồng
tôi mới mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn không khí trong nhà căng
thẳng. Tôi sống từng này tuổi rồi, có gì là chưa từng thấy? Cùng lắm là
dẹp hết…
Người ít khi nổi giận, chỉ một lần là đạt được hiệu quả thấy rõ. Thấy chồng mặt đỏ tía tai, bà Tôn Huệ Quốc cũng không khỏi rét run, dần dần đành tỏ vẻ yếu ớt.
Thấy đã đến lúc, ông Lục phất
tay: Tiền bà cũng đã tiêu rồi, bát nước này phải rót cho đều[4'>, hôm nào rỗi rãi, bà đi xem nhà cho hai đứa kia.
[4'> Nguyên văn: bát nước này phải bê cho cân, ý nói mọi việc phải cân bằng.
Sau đó, thấy cơn giận của ông chồng đã nguôi ngoai, bà Tôn Huệ Quốc lại
ngọt nhạt, tỉ tê, cho nên quyết định của ông già thay đổi thành: ba đứa
con mỗi đứa một căn nhà, chuyện kinh doanh cứ gác lại đó.
Mọi người đều hỉ hả, ông Lục quả nhiên gọi Đồ Nhiễm tới đi xem nhà mới, bầu đoàn thê tử kéo nhau tới khu đô thị mới.
Ba căn nhà đều mua cùng một chỗ.
Căn của Tôn Hiểu Bạch là kiểu hai tầng, vị trí tầng đẹp, nhiều ánh sáng.
Đến lượt Lục Trình Trình là một căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách.
Cuối cùng, ông Lục dẫn đoàn người đứng trước cửa một căn nhà, tít mắt
cười với Đồ Nhiễm:
- Nhiễm Nhiễm, con thích căn nào thì cứ nói,
có điều… – Ông liếc sang bà vợ. – Bố thấy căn này rất tốt, ở tầng thấp,
sau này có con cũng tiện.
Đồ Nhiễm bước vào, căn nhà này buổi
sáng không có nắng, buổi chiều lại hướng tây, đã vậy còn sát đường cái,
một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách “rất tốt”.
Cô nhìn bà Tôn Huệ Quốc. Bà ta đang nhìn cô bằng ánh mắt ân cần, hòa nhã.
Cô tự nhủ: Muốn bắt nạt tôi cũng phải để tôi cam tâm tình nguyện mới được, nếu tôi thích bà thì coi như tôi tự chịu, tôi mà ghét bà, không ăn được cũng phải đạp đổ.
Cô không đếm xỉa đến bà ta mà quay sang cười với