
ống thò ra ngoài thùng xe, lắc lư theo nhịp bánh.
Lục Trình Vũ bảo cô vượt lên,
cô phản ứng chậm một nhịp, sắp tới đằng trước mới bắt đầu bẻ lái, lực
lại yếu, mây cái ống dài ngắn khác nhau gần như lướt sát sạt qua kính
trước. Đồ Nhiễm thầm thở hắt ra, len lén nhìn sang người ngồi bên ghế
phụ lái, anh nắm tay nắm trần nói:
- Tấp xe vào lề.
Xe dừng lại, anh đi xuống ngồi ra ghế sau rồi nói:
- Vốn định để em lái xe đi làm, ai ngờ thả ra lại có thêm một hung thần
xa lộ, mấy hôm nữa anh sẽ tìm người quen ở trường dạy lái xe, em tới đó
tập thêm hai tháng rồi tính.
Cô mừng rỡ:
- Em biết ngay là anh sẽ để em lái mà, ông xã, anh tốt với em quá.
Anh nói:
- Anh đi làm gần, nếu không còn lâu mới đến lượt em. Đừng mừng vội, tập xong rồi anh phải sát hạch cho qua mới được ra đường.
Sau khi về nhà, quả nhiên anh giúp cô liên hệ với trường dạy lái xe, cũng không xa nhà lắm.
Trời dần nóng lên, nhưng chiếc xe mới là động lực, hễ không có việc gì là cô lại đội nắng chạy tới trường dạy lái xe chạy mấy vòng.
Mấy hôm sau, trong đội xe nhận học viên mới, già trẻ trai gái hơn chục người, trong số đó, cô nhìn thấy Lý Sơ Hạ.
Lý Sơ Hạ dáng vẻ tao nhã, ít nói, phần lớn thời gian đều chỉ có một mình,
có hai ba người đàn ông định tới bắt chuyện nhưng đều bị cô xua đi, thời gian còn lại là đứng xếp hàng đợi tới lượt thực hành.
Đồ Nhiễm
lái xe ra ngoài đường một vòng với người quen ở trường trở về, liền bị
thầy Trương dạy học viên mới gọi lại. Thầy Trương hơn 60 tuổi, xuất thân từ lính, tính cách người phương Bắc, hào sảng oai hùng, giỏi ăn giỏi
nói, bình thường mặt mũi lúc nào cũng tươi tỉnh, lúc căng thẳng thì lập
tức biến sắc, rất thích buôn chuyện linh tinh với Đồ Nhiễm. Lúc này ông
đang cho học viên thay phiên nhau lên xe thực hành, còn mình thì trốn
dưới gốc cây nghỉ ngơi, trước chân đặt một tách trà đặc, nhìn thấy cô
ông chỉ vẫy tay:
- Tiểu Đồ, tới đây, tới đây, chuyện lần trước còn chưa kể cho cháu nghe hết.
Thầy Trương quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chuyện linh tinh hồi ông còn
làm lính, Đồ Nhiễm đang nghe say sưa thì thấy ông nhìn chiếc xe tập lái
rồi gào lên:
- Ai đấy, tôi ở đây quan sát đấy nhé, hỏng mấy lần rồi vẫn chưa vào nổi, không được thì xuống đi, còn có người đang đợi đây.
Chiếc xe dừng lại, Lý Sơ Hạ mở cửa bước ra, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ.
Cô ấy đứng đó không nói gì, hoặc là không muốn nhiều lời.
Đồ
Nhiễm nhìn vào trong xe, hay thật, ghế sau có ba, bốn cái đầu lố nhố,
ghế phụ lái thì một anh béo kềnh càng, chắc trời nóng còn trong xe lại
mở máy lạnh, mấy học viên đó không muốn đợi ở ngoài bèn chui tọt vào
trong xe. Thế thì cô bé mới học lái làm sao mà bẻ bánh lái được đây.
Cô cười:
- Thầy Trương, điều kiện xe tập lái ớ đây tốt thật đấy, còn bật cả điều hòa nữa, mọi người đều muốn được mát mẻ.
Thầy Trương hiểu ý hét lên:
- Trong xe trừ ghế tài xế, còn những người khác xuống hết cho tôi, tôi
còn đang đày nắng đây này, mấy người thoải mái nhỉ. – Rồi lại chỉ vào Lý Sơ Hạ. – Cô thử lại xem.
Lý Sơ Hạ thử lại một lần nữa, quả nhiên không hề sai sót.
Cô xuống xe, cười với Đồ Nhiễm rồi đứng lại gần phía cô.
Đồ Nhiễm gật đầu với cô ta:
- Đến học lái xe à?
- Ừ, học lái xe.
- Lần trước con của bạn tôi bị ốm nhập viện, làm phiền cô.
- Không có gì, việc phải làm thôi.
Nhất thời cả hai đều không nói gì.
Họ đứng cạnh nhau hơi gượng gạo, Lý Sơ Hạ toát ra vẻ thanh tao, nho nhã,
trông không giống người thích nói chuyện. Đồ Nhiễm vắt óc mãi, nghĩ đi
nghĩ lại đề tài duy nhất lại là người mà cả hai cô cùng quen, mà người
này, có lẽ chính là nguyên nhân dẫn đến bầu không khí lúng túng hiện
giờ.
Đồ Nhiễm đứng một lúc, nói vu vơ với thầy Trương vài câu, rồi bảo muốn đi mua ít đồ, bèn đi trước.
Cô quả thật muốn đi mua đồ, bởi vì Lục Trình Vũ đã đánh tiếng trước, nói
tối nay đưa bạn về nhà ăn cơm, không đông, chỉ có một người. Cô nhẩm
tính bốn món một canh chắc cũng đủ, bèn ra chợ mua rau và thịt trước,
chọn một con cá sông, rồi lại vào siêu thị mua bia, khệ nệ tay xách nách mang về nhà, tất bật hai tiếng đồng hổ, cơm canh bày sẵn lên bàn. Lục
Trình Vũ về nhà trước, một lúc sau khách cũng tới.
Người đó cô
đã từng gặp, là phù rể trong lễ cưới, dáng cao gầy, đeo kính, chưa nói
đã cười, khiến người khác cảm thấy có phần thân thiết. Giờ đây mới nhìn
thấy cô, đã cười cười chào hỏi:
- Chị dâu, em đến ăn chực đây.
Đồ Nhiễm biết anh ta hơn mình mấy tuổi, lại cứ một điều chị dâu, hai điều chị dâu, không tránh khỏi ngại ngùng, bèn nói:
- Cứ gọi tôi là Đồ Nhiễm được rồi.
Người kia vội nói:
- Biết rồi, biết rồi. – Anh ta nhìn thức ăn trên bàn, tấm tắc. – Ái chà, chị dâu khéo tay quá.
Thấy anh ta khách sáo như vậy, cô cũng cười:
- Anh Lôi, mời vào bàn ngồi.
Lục Trình Vũ hết chịu nổi:
- Hai người này không định cho người khác ăn cơm hả.
Bất đắc dĩ anh đành giới thiệu lần nữa:
- Đồ Nhiễm, Lôi Viễn, đã gặp rồi còn gì? Có phải không có tên đâu.
Trò chuyện vài câu, hai người đàn ông muốn uống bia, Đồ Nhiễm vào bếp tìm
cái mở bia, bỗng nhiên một cái tên lọt vào tai, cô thầ