
p lên người, bên tai vang lên tiếng anh hỏi:
- Có được tính là hoàn mỹ không?
- Gì cơ? – Cô còn chưa định thần lại
Anh tiến sát lại:
- Món quà em muốn có được coi là hoàn mỹ không?
- Bình thường. – Cô lặng lẽ đáp.
Anh túm lấy eo cô, tăng thêm lực nơi cánh tay.
Vừa đau vừa nhột, cô luôn mồm “ừ ừ” mấy tiếng, lại ngượng ngùng không nói nên lời.
Lục Trình Vũ cười, buông cô ra rồi bước xuống giường, lấy một chiếc khăn
tắm quấn sơ sài quanh eo, sau đó cầm bao thuốc trên tủ đầu giường lên,
rút một điếu ngậm trong mồm, lấy bật lửa ra châm rồi nói:
- Mới dùng 50% công lực thôi.
Cô xoay mặt nhìn anh:
-100% thì thế nào?
Anh đứng cạnh giường, tay buông thõng, ngón tay lướt từ trán đến xương sống của cô, rồi trượt xuống phía dưới, tựa như một cọng lông vũ mơn man,
khẽ khàng nói:
- Sẽ làm em bị thương.
Cô không nhịn được hứ một tiếng, kéo chăn quấn chặt vào người.
Anh bật cười, tiếng cười lại bị tiếng chuông tin nhắn điện thoại ngày càng lớn át đi.
Cô vẫn nằm trên giường, không cần nhìn cũng biết, anh cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Mưa đã tạnh, mặt trời ngả về Tây, nắng nhạt nhòa yếu ớt xuyên qua những đám mây, những giọt nước trong veo đọng trên lan can thỉnh thoảng lại rơi
tí tách.
Cô từ từ ngồi dậy, mặc áo khoác tắm, ngoảnh ra ngoài
cửa sổ. Anh ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ngón tay bấm trên phím
điện thoại, miệng ngậm điếu thuốc, làn khói mỏng lững lờ, tàn thuốc đã
cháy thành một đoạn dài, nhưng vẫn chưa rơi xuống.
Cô vào bếp mở tủ lạnh, tìm một ít bơ phết lên bánh mì sandwich, cho hai cốc sữa vào
lò vi sóng quay nóng. Sau đó cô đặt mấy thứ đó lên khay, bê ra ngoài ban công, đặt trên chiếc bàn tròn ngoài đó, cầm một lát bánh mì tì lên lan
can, vừa nhâm nhi vừa ngắm nhìn hồ nước cạnh cánh rừng. Mặt hồ ảm đạm,
màu sắc đã tan biến.
Ăn xong, cô quay người lại để lấy thêm thì
nhìn thấy điện thoại đã được tiện tay đặt lên bệ cửa sổ, còn anh đang
ngửa đầu trên ghế lơ đãng hút thuốc.
Lúc này anh rất thảnh thơi, hoặc có thể nói đối tác bên cạnh khiến anh cảm thấy thoải mái, khi làm
hết sức chăm chú, xong việc rồi cũng không bám riết lấy anh, hỏi mãi
những câu hỏi nhàm chán vặt vãnh như “Anh có yêu em không”, “Em có phải
là người mà anh luôn mong đợi không”, hay “Sau này anh có dự định gì”…
liên miên không dứt.
Nhớ năm xưa, sau cơn mây mưa, thực sự điên
cuồng, lời yêu thường không đi qua não mà chui thẳng qua mồm, sau đó dần dần nói ít đi, người kia lại níu chặt lấy anh không rời, như thể nhất
định phải nghe được mới yên tâm. Khi anh trả lời qua loa, cô lại nói,
lời đàn ông nói trên giường đâu thể coi là thật. Từ đó trở đi, anh lại
càng ít nói, những lời ngon ý ngọt dường như đã trở thành cấm kỵ. Người
kia lại bảo, anh không yêu em, chỉ muốn tìm đại một người phụ nữ để lên
giường thôi. Nghe những lời như vậy, trống ngực anh đập thình thịch,
hình như cũng hơi mơ hồ.
Người con gái hơn hai mươi tuổi, mắt ngấn lệ, mê man nhìn anh:
- Lục Trình Vũ, em và anh ở bên nhau thật sự rất mệt mỏi, không có một chút cảm giác an toàn nào anh có biết không…
Anh bừng tỉnh lại từ dư âm của hormone phát tiết, bất chợt nổi giận, lạnh lùng nhìn cô:
- Vứt mẹ cái cảm giác an toàn ấy đi, sau này đừng có nhắc tới mấy chữ này trước mặt anh.
Rõ ràng là cô bị giật mình, lập tức im bặt, ngồi bên mép giường khóc thút thít.
Khi đó anh không một xu dính túi, nghèo rớt mùng tơi, người nhà đột nhiên
lâm bệnh qua đời, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào có thêm
việc làm để kiếm học phí cho năm tới, tương lai mờ mịt mông lung, ngay
cả bản thân cũng chưa từng biết phải đi đâu để tìm cái gọi là “cảm giác
an toàn”. Anh đứng trước cửa sổ một lúc, ổn định lại tâm trạng, lòng lại bắt đầu phiền muộn, cuối cùng vẫn xuống nước trước, bước tới vuốt tóc
cô, dỗ dành.
Những ngày bên nhau sau này, mâu thuẫn ngày càng
nhiều, ngoài lúc ở trên giường ra thì chỉ toàn cãi nhau, hai bên đều hết sức mệt mỏi, gặp nhau cũng chẳng có gì để nói, làm tình trở thành gánh
nặng, cho tới một hôm, cô nói, chia tay đi, chúng ta không hợp.
Lục Trình Vũ chậm rãi phả ra một vòng khói, thấy Đồ Nhiễm bê ly sữa lên
trước mặt anh, anh lắc đầu, nhìn cô rồi vỗ lên đầu gối mình. Cô bước tới ngồi lên đùi anh, ngả đầu lên vai anh, khép hờ mắt lại.
Trán cô chạm vào chiếc cằm lún phún râu của anh, cô không cầm lòng được ngẩng lên hôn một cái.
Sau đó anh cũng khẽ cúi đầu xuống, hôn cô một cách hết sức tự nhiên, cả quá trình như gần như xa, cô hơi ngước mắt lên, phát hiện ra anh đang
thưởng thức những tia nắng thấp thoáng nơi cuối trời.
Ánh nắng chiếu vào mắt anh, khiến đôi mắt ấy trở nên trong suốt và dịu dàng.
Họ ở lại khu resort chưa đến hai ngày, chiều thứ Bảy liền lái xe về nhà.
Trên đường về, Lục Trình Vũ để Đồ Nhiễm cầm lái. Một năm trước cô đã lấy
bằng lái, nhưng chưa sờ vào xe mấy, nhất thời quên mất đâu là chân côn,
đâu là chân ga, may mà đường sá vắng vẻ, rất ít xe qua lại, ngoằn nghèo
một lúc dần dần cũng lên tay. Lỏng côn, nhấn ga, đuổi theo chiếc xe tải
trước mặt, trên chiếc xe tải chất đầy ống thép dài, đầu