
giống như chơi trò Lời thật lòng đại
mạo hiểm[1'> ấy, hôm nay chúng ta chỉ nói lời thật lòng thôi. Trò này
chắc anh đã từng chơi rồi chứ?
[1'> Một trò chơi trong đó người
thua phải lựa chọn, hoặc là trả lời thật lòng một câu hỏi, hoặc làm theo một yêu cầu (thường là tai quái) của người thắng.
Lục Trình Vũ gật đầu, hỏi ngược lại:
- Vừa rồi em hỏi cũng tính là một câu chứ?
- Tính. – Cô nói.- Cho nên bây giờ vẫn là em đưa ra câu hỏi.
Anh cười.
Cô vào thẳng vấn đề:
- Chuyện của hai người em cũng đã hiểu được một chút, em muốn biết, lúc
đầu… nếu không có chuyện em mang thai, hai người có quay về với nhau
không?
Anh nói một cách nghiêm túc:
- Không phải là không có khả năng.
Sau đó anh hỏi:
- Tối qua em ra ngoài cũng không mang điện thoại theo à?
- Không mang. – Câu tiếp theo cô hỏi một cách rất dè dặt. – Có phải anh
vừa nghĩ chuyện quay lại với cô ấy, vừa làm chuyện kia với em không?
Anh nhìn cô:
- Không, là chuyện sau đó.
Một lúc sau, anh hỏi:
- Em không đọc được tin anh nhắn cho em tối qua à?
- Đọc rồi.
Cô trả lời rất nhanh, suy nghĩ vẫn dừng lại ở đáp án trước đó của anh. Một lúc sau, cô mới khó nhọc nêu ra câu hỏi tiếp theo. Câu hỏi này đã lởn
vởn trong đầu cô rất lâu, vẫn luôn không thể hỏi thành lời, cô hơi hạ
nhỏ giọng, nói từng câu từng chữ:
- Có phải, khi biết con không còn, anh đã từng nghĩ tới việc ly hôn với em?
Rõ ràng là anh sững người lại, cả hai đều im lặng.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau, khuỷu tay chống
lên đầu gối, cứ thế cơ hồ một lúc rất lâu, anh mới nói:
- Có nghĩ tới.
Cô nhìn anh:
- Đến lượt anh hỏi, hay là câu cuối cùng để em nói giúp anh.- Cô nghĩ một lúc, sau đó bình thản châm biếm. – Hay là anh hỏi em, đứa bé hồi trước
có phải là của anh không?
Anh nói luôn:
- Đó không phải là điều anh muốn hỏi. Tối qua em ở đâu?
Đồ Nhiễm không trả lời, đứng dậy tuyên bố:
- Em không còn câu hỏi nào khác, trò chơi kết thúc.
Lục Trình Vũ nhìn cô:
- Anh còn chưa được nghe câu trả lời.
Cô bước vào phòng ngủ, vừa sắp xếp va li hành lý vừa nói:
- Ai nói nhất định phải trả lời? Thực ra anh cũng có thể từ chối trả lời.
Một lúc sau, cô kéo va li ra ngoài.
Anh hỏi:
- Đi đâu thế?
- Mẹ em đi Bắc Kinh với Đồ Loan, em phải về nhà với bà ngoại. – Cô bình
tĩnh giải thích. – Nếu đây là câu hỏi cuối cùng, em không còn nợ gì anh.
Không đợi anh lên tiếng, cô đi ra ngoài, lạch xạch đóng cửa lại, một lát sau đã ngăn cách với ngọn nguồn của sự phiền muộn.
Cô xách va li, chầm chậm bước xuống dưới, phía sau không một tiếng động,
xuống tới tầng một, cô muốn nghỉ một lát, bèn ngồi xuống bậc thềm.
Trong bóng tối, mọi thứ bỗng im ắng hẳn, cô bắt đầu cảm thấy hổ thẹn vì bản
thân, cảm thấy hổ thẹn vì chuyện xảy ra một năm trước đó, cô đưa tay bịt mắt, lặng lẽ khóc.
Không biết là bao lâu, trên lầu có người cất
giọng oang oang, đôi vợ chồng ở tầng hai đang cãi nhau, lời lẽ gay gắt,
kèm theo âm lượng hãi hùng, những từ ngữ bẩn thỉu, tục tĩu văng khắp
nơi.
Cô lắng nghe một lát, thầm nhủ giao lưu như vậy mới gọi là ân oán sảng khoái.
Cô lau mặt, kéo va li bước đi, ngang qua chiếc xe anh mua, cô bất giác
nhấc chân lên đá vào lốp xe một cái, lòng thầm hối hận vì quên béng
không mang theo chìa khóa, nếu không đi luôn xe anh cũng tốt.
Lục Trình Vũ thoáng bần thần, cuối cùng đuổi theo, cô đã kéo va li lên taxi.
Anh quay lên lầu, ngồi trên sofa một lúc, nghe tiếng nhạc vọng tới từ nhà
bên, lúc này mới nghĩ ra đã đến giờ thời sự. Anh lôi điều khiển từ trong cái hộp cạnh ghế ra, bật ti vi, xem một lúc thấy chẳng có gì thú vị bèn đổi kênh, vô thức quay liền mấy vòng, anh ấn nút tắt, vứt điều khiển
lên trên bàn.
Mọi thứ lập tức lại trở nên yên tĩnh, khiến anh rất không quen.
**
Sáng hôm đó vừa vào nhà, Đồ Nhiễm đã cầm điện thoại trên bàn lên kiểm tra,
một tin nhắn, mấy cuộc gọi nhỡ, từ Lục Trình Vũ, từ nhà mẹ cô, và cả từ
Chu Tiểu Toàn.
Cô đọc tin nhắn trước, nội dung đơn giản, không có gì đặc biệt, gần như không khác chữ nào với những tin nhắn đã nhận được trước đó, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện phải đến bệnh viện, em ngủ
trước đi, có khi người đó đã lưu những tin nhắn kiểu này vào hộp tin mẫu phòng khi cần dùng đến.
Cô bất giác hừ một tiếng, quay lại xem cuộc gọi nhỡ, có lẽ là vì cô không nghe điện thoại nên anh mới gửi tin nhắn này.
Cả đêm cô không ngủ, liên hệ với công ty xin nghỉ phép nửa ngày, rồi dựa
vào giường gọi điện về nhà mẹ. Bà Vương Vĩ Lệ nói, sao tối qua gọi vào
máy bàn nhà con mà không ai nghe máy, đúng là làm cho người ta lo chết
được.
Cô hỏi bà có chuyện gì, bà nói, chẳng còn phải vì em trai
con sao, mẹ bảo nói đi học tiếp, nó bảo phải đến đại sứ quán gia hạn
visa đã, đòi đi Bắc Kinh một mình. Mẹ trông cái điệu bộ nó không tin
được, chắc gì đã quay lại trường hay chỉ chăm chăm ba chân bốn cẳng chạy mất, mẹ muốn áp tải nó đi.
Lúc đó đầu cô váng vất, cô nói, mẹ, thế thì mẹ đi trông nó đi, con sẽ tới ở với bà ngoại.
Bà hỏi cô, chồng con thì sao, hay là bảo nó tạm thời dọn đến đó ở luôn, bây giờ có xe cũng tiện.
Cô nói, anh ấ