
các cậu, làm bộ làm tịch
khuyên với chả giải, lũ chúng nó ở ngoài bồ bịch lăng nhăng mà các cậu
còn muốn ở nhà sinh con đẻ cái cho bọn hắn? Ngoài đường đàn ông ba
chân[2'> đầy ra đấy, bản thân nhu nhược đừng có lấy trẻ con ra làm cái cớ
[1'> Đàn ông ba chân là từ lóng chỉ người đàn ông đầy đủ chức năng sinh dục (chân thứ ba chỉ bộ phận sinh dục của người đàn ông).
Thấy Tô Mạt đã nấc lên thành tiếng, Đồ Nhiễm vội nói:
- Không nói nữa, ăn cơm đã. Nhưng Tô Mạt, bây giờ cậu không chỉ có một
mình mà còn có con bé nữa, làm mẹ dù thế nào cũng phải ngậm dắng nuốt
cay, nếu không sao đủ tư cách để nó gọi cậu là mẹ. Dù thế nào, con bé
vẫn là số một, nó cũng chỉ có thể dựa vào cậu mà thôi, cứ chăm sóc con
bé cho tốt đã rồi tính sau, chuyện gì cũng cứ gạt sang một bên. – Cô dúi đôi đũa vào tay Tô Mạt.- Kiên cường lên, ít nhiều gì cũng ăn một chút
đi.
Tô Mạt cầm đũa và cơm vào miệng, nhồm nhoàm nói:
- Mình muốn tìm một luật sư để tư vấn trước đã.
Chu Tiểu Toàn vỗ tay:
- Tốt, nên như thế, chưa chuẩn bị thì không ra trận. – Cô nàng ngẫm nghĩ
một lúc rồi quay sang Đồ Nhiễm. – Ông xã nhà cậu chẳng phải có một người bạn làm luật sư sao, hình như chuyên thụ lý mấy vụ kiểu này.
Đồ Nhiễm nhìn cô ấy, bình thản nói:
- Nếu cậu thật sự nghĩ vậy, mình sẽ liên hệ giúp.
Từ nhà Tô Mạt đi ra, Chu Tiểu Toàn trách cô:
- Đồ Nhiễm hôm nay cậu làm sao thế, người như Tô Mạt mà còn có thể ôm con định nhảy lầu, có thể thấy cậu ấy bị chèn ép đến mức nào, cậu còn ở đó
mà khuyên với chả giải, giả dối quá.
Đồ Nhiễm thở dài:
- Tô Mạt là người thế nào mình còn rõ hơn cậu, cậu ấy như thế đâu phải là muốn ly hôn.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Người ta đã muốn tìm luật sư rồi.
Đồ Nhiễm nói:
- Cậu cứ đợi mà xem, cậu ấy cũng chỉ biết nói mấy lời gay gắt ấy thôi.
Hơn nữa, với hoàn cảnh cậu ấy hiện tại, một tháng hơn một nghìn tệ, nhà
ngoại lại không ở đây, nếu ly hôn rồi thì nuôi con kiểu gì, thằng cha
Đồng Thụy An này nếu đã quyết tâm thì quá nửa là sẽ chẳng để ý đến đứa
bé.
Chu Tiểu Toàn bán tín bán nghi:
- Hổ dữ cũng không ăn thịt con, bình thường Đồng Thụy An đối xử với con bé cũng không tệ, chưa chắc đã không cần con bé chứ?
Đồ Nhiễm nói:
- Cậu không biết đấy thôi, con người Đồng Thụy An, đừng thấy bình thường nho nhã, thư sinh, lòng dạ hắn cứng rắn lắm.
Chu Tiểu Toàn hỏi:
- Sao cậu biết?
Đồ Nhiễm lắc đầu:
- Chuyện trước đây, không nói thì thôi.
Chu Tiểu Toàn cảm khái
- Theo cậu nói, tìm đàn ông vẫn nên tìm người mềm lòng.
Đồ Nhiễm lại lắc đầu:
- Vậy thì không ổn, người ta mềm lòng với cậu, đương nhiên cũng sẽ mềm
lòng với người khác. – Cô bỗng cảm thán. – Nghĩ lại thì kết hôn cũng
chẳng có gì hay ho, cả ngày tương cà mắm muối, mệt chết đi được. Thực ra chế độ hôn nhân này rất không có tình người, cứ cố trói chặt hai con
người ở bên nhau mấy chục năm, ngày nào cũng như ngày nào, hằng ngày
chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều chán ghét, có là thần tiên cũng không chịu nổi. Mấy cái đám cưới vàng, đám cưới bạc gì đó, mình không
tin họ nhìn nhau mà không thấy ngán ngẩm, cậu bảo mấy người này tự ngược đãi bản thân rốt cuộc là vì cái gì? Là để cuối đời có người làm bạn?
Chăm sóc lẫn nhau? Không cô đơn, không lẻ loi?
Chu Tiểu Toàn lườm cô:
- Cậu đừng vì một Đồng Thụy An mà bắt đầu nghi ngờ tất cả đàn ông trong
thiên hạ. Lục Trình Vũ thì khác nhé, mình quan sát rất lâu rồi mới giới
thiệu anh ấy cho cậu đấy, con người anh ấy có thể không thú vị lắm,
nhưng vẫn có nguyên tắc.
Đồ Nhiễm mím môi:
- Thực ra đàn
ông đều cùng một giuộc, chẳng qua có người thì nghĩ cho bản thân nhiều
hơn nên phóng túng, có người nghĩ cho người khác nhiều hơn nên tính
trách nhiệm cũng mạnh hơn. Nếu điều kiện tương đương nhau, thì phụ nữ
hay đàn ông cũng thế cả, nói đi nói lại vẫn phải xét nhân phẩm và lương
tâm.
Đồng Thụy An lại nói với Tô Mạt, đây không phải là vấn đề
nhân phẩm và lương tâm, không phức tạp như vậy, chỉ là sự mê muội nhất
thời, đàn ông và phụ nữ đều thế cả, đều sẽ có lúc bị quyến rũ như thế.
Đồng Thụy An nói, chuyện này đã chấm dứt, đã là quá khứ rồi, đàn ông và phụ
nữ không giống nhau, đàn ông sẽ không coi chuyện này là nghiêm túc, xong rồi là thôi, cần về nhà thì vẫn phải về nhà.
Đồng Thụy An còn
nói, chính vì cảm thấy cuộc sống có phần mệt mỏi và tê liệt, ngày nào
cũng con cái, tiền nong, sữa bỉm, quan hệ giữa em với mẹ anh lại căng
thẳng, anh rất mệt mỏi.
Đồng Thụy An lại nói, chẳng phải thích hay yêu gì, anh đã nói là anh đã cắt đứt với cô ta rồi, em còn muốn thế nào nữa?
Tô Mạt hỏi anh ta trong nước mắt, vậy anh còn yêu em không?
Đồng Thụy An nói, yêu. Vẻ mặt anh ta hơi cứng nhắc.
Tô Mạt cười lạnh, anh nói dối.
Đồng Thụy An dứt khoát xoay người đi ngủ, không nói một lời, mặc cô muốn hỏi thế nào cũng không hé răng.
Tô Mạt tìm được chứng cứ về việc hai người họ vẫn tiếp tục liên lạc với
nhau, càng ngày cô càng giống như một thám tử xuất sắc đầy hăng hái, cô
quẳng chứng cứ vào mặt Đồng Thụy An, vừa khóc lại vừa cười.
Anh
ta nhìn cô, em điên rồi, đồ thần kinh. Giây tiếp theo lại ôm chặt lấy
cô,