
Luôn luôn là như thế.
Cô thật không hiểu, một người con gái như cô, tiện tay quơ một cái có thể
được cả một nắm to, anh rốt cuộc thích cô ở điểm nào chứ?
Hai năm, cô vẫn không hiểu, mà cũng khó tưởng tượng ra sự gặp nhau rồi phát
triển thành như vậy.
Tắm rửa xong, Quan Tử Tu quay lại trong phòng, chăm chú nhìn bạn gái đang
ngồi trên giường anh, cô đang ôm con mèo hello kitty màu phấn hồng, cằm đặt trên
gối không biết đang suy nghĩ gì.
Con mèo bông ngây thơ đến không thể hơn được kia, chính là quà sinh nhật của
bạn gái đầu tiên khi anh tròn 19 tuổi (tặng con trai mèo Kitty, ôi ).
Một con mèo bông xuất hiện trên giường của anh, đã đủ làm cho những thằng con
trai cùng tuổi khác cười anh đến mất mặt, hơn nữa màu phấn hồng của nó làm cho
anh nổi cả da gà, nhưng ngại cô bạn gái đầu tiên đang ngồi trên giường, anh
quyết định không phát biểu bất cứ điều gì.
Tuy rằng từ ngày nhận được món quà sinh nhật này, đều là người tặng kia ôm
nó, động cơ của món quà này hoàn toàn có vấn đề, bất quá, như thế anh cũng có
một thứ mềm mại có thể ôm vào được cho nên quyết định tiếp tục duy trì trầm
mặc.
“Có tâm sự?” Nhẹ liếc cô một cái, bật đèn bàn, trên đó có mấy bài tập kiểm
tra toán sắp tới của bạn gái .
Các cô ấy nói… anh nổi bật, xuất sắc, xuất chúng như thế, cô gái diễm quan
quần phương như thế nào mới có thể xứng đôi?(diễm quan quần phương: có thể hiểu
là mĩ nữ hoặc người con gái hoàn hảo không tỳ vết)
Diễm quan quần phương – bốn chữ này làm hao tổn tâm tư của cô, căn bản không
dám để cho người khác biết, cô chính là bạn gái của anh.
Cúi đầu nhìn mình một chút, dáng người không tính là linh lung có hứng thú,
cô cảm thấy mình hơi mập giống trẻ con, tuy rằng không tính là béo, nhưng khuôn
mặt tròn tròn sẽ khiến người khác nghĩ là như thế.
Có một thời gian, cô rất tự ti, cảm thấy mình không xứng đôi với anh, mới có
hành động giảm béo, nhưng anh hình như không hiểu ý định của cô, giảm cân thành
ra thiếu máu, thể chất yếu, mắng cô một thời gian rất dài.
Cô vừa không phải mỹ nhân, cũng không có dáng người làm cho người ta phun máu
mũi, cô thật không hiểu, vì sao lại là cô?
Đây thật là chuyện lạ, ban ngày mọi người nhiệt liệt thảo luận về hoàng tử
trường học ngay ở trước mặt cô, mỗi ngày nghe nhiều người bàn luận về anh như
vậy, đoán xem anh thích mẫu người thế nào, còn cô an vị trên giường của anh, lại
hỏi không được.
Anh, thích cô…… Đúng không?
Nhưng mà, anh thích cái gì ở cô chứ? Cô cũng chỉ giống như nữ sinh trung học
bình thường, vậy thì nguyên nhân nào, làm cho anh yêu thương cô?
Dùng bút đỏ đánh dấu những vị trí bị sai trong quá trình tính toán xong, xác
định không sai, để ý tới cô bạn gái trầm mặc khác thường này, anh nghi hoặc quay
đầu.“Bé con?”
Đó là của biệt danh của cô, ai bảo cô trời sinh đã khuôn mặt của trẻ con,
tròn tròn mập mập, cô luôn hâm mộ những người có thể sở hữu một khuôn mặt trái
xoan cổ điển, cho nên một thời gian mới có ý nghĩ kỳ lạ đi giảm béo, nhưng béo
thì không giảm được, ngược lại bị anh nói cho đến thối đầu.
“Không cần gọi người ta như vậy.” Cô nhỏ giọng kháng nghị, nhưng ngay cả phản
đối, thoạt nhìn cũng chẳng có tí khí thế nào.
Còn có cái gì tệ hơn so với cái này? Cha mẹ gọi như vậy cũng được thôi, nhưng
để cho bạn trai gọi mình giống như gọi trẻ con, thật sự không còn gì để nói, có
những khi cô còn cảm thấy anh quản cô giống như quản một đứa bé gái vậy.
Anh hơi nhíu mày, là một vẻ mặt mà hôm nay trên lớp đám bạn cô có nhắc
đến.“Lại đây.”
Cô nhảy xuống, ôn thuần ngoan ngoãn đi tới phía trước, mặc cánh tay anh kéo
cô xuống đặt lên đùi, lúc này mới chính thức có không gian tình yêu mới có thể
thân mật, có thể tương tư sau tiểu biệt.
Anh nhẹ hôn lên đôi môi phấn hồng.“Trong lòng có tâm sự, không thể giấu anh
đâu.”
Cô vùi mặt lên cổ anh, hai tay không muốn rời xa ôm chặt thắt lưng anh, cúi
đầu nói:“Em…… Rất nhớ anh……”
Bàn tay vuốt ve mái tóc dài dừng lại một chút, anh cũng ôm cô.“Còn gì
nữa?”
“Đài Bắc nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, các cô ấy còn biết trang điểm nữa……
Có ai nói thích anh không?” Hỏi xong, đã thấy mình không muốn biết đáp án.
Nghĩ một chút là biết, làm sao có thể không có? Anh là loại nhân vật gây chú
ý trời sinh như vậy rồi, đi đến đâu mà không thu hút cơ chứ.
“Nếu anh nói không có, em có tin không?”
“Không tin.”
“Cho nên anh không muốn gạt em. Nhưng nói ra là quyền của họ, nhận lời hay
không là quyền của anh, anh chỉ biết mình đã có bạn gái rồi, tên cô ấy là Hạ
Vịnh Tự.”
Từ sự kiên định trong giọng nói của anh, cô nghe thấy được sự độc nhất vô nhị
của mình, trong tim cũng có một chút ngọt ngào.
“Nhưng mà…… EM không phải quá xinh đẹp, anh thích em ở điểm gì?” Cô vẫn luôn
biết rằng, cho tới bây giờ cô không phải là mỹ nhân khiến người ta phải ngước
nhìn.
“Anh nhớ là, em theo đuổi anh trước chứ.” Anh nhíu nhíu mày, giọng điệu trêu
tức.
Cô cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.“Ơ, đó là……” Nhớ tới giai đoạn
thầm mến mất mặt đến cực điểm kia, cô ngay cả nói cũng không nói được đầy
đủ.“Được rồi, coi…coi nh