
ạy mất), nhưng lại
luôn thấp đầu, đỏ mặt, lắp bắp một câu nói cũng không nên lời.
Người mù cũng nhìn ra được, cô gái này có bao nhiêu thích anh.
Vừa mới bắt đầu, hô hấp của cô luôn dồn dập, nói chuyện căng thẳng đến bừa
bãi không thể hiểu được, sau đó khi xoay người thì nhụt chí suy sụp, một bộ dáng
rất muốn khóc; Mãi cho đến sau này, cô mới có thể nhìn vào ánh mắt anh, nói
chuyện với anh vài câu, nhưng vẫn là không sửa được tật xấu mặt đỏ.
Giọng nói của cô, rất nhẹ, thật ngọt ngào, tính cách ôn thuần y hệt như tiểu
bạch thỏ.
Cô nói chuyện rất hay, nhưng lại không biết cách cự tuyệt người khác, bởi vì
khi đi qua lớp học của cô, anh đều nhìn thấy cô ít nhất ba lần lau bảng một
tuần. Sao lại có người ngày nào cũng phải trực nhật?
Trước khi tốt nghiệp một tháng, anh nhìn thấy một bức thư của mình trong hòm
thư, nhưng lại không có dấu bưu điện, có lẽ là tự mang tới nhưng lại không có
can đảm gặp mặt giao cho anh. Người làm ra loại chuyện này, ngay cả suy nghĩ một
chút anh cũng không cần, còn có chữ kí kia, giống hệt như chữ kí lần trước
vậy.
Lời mời bí ẩn của cô trong bức thư, anh còn đang suy nghĩ cô đột nhiên đổi
tính đổi nết, cô gái nhát gan đến mức ngay cả khuôn mặt khi đối diện với anh
cũng sẽ đỏ lên, thế mà dám chủ động bày tỏ với anh? Anh hiếu kì điều này, lại
phát hiện người đó chẳng phải cô.
Loại cảm giác này… anh không thể nói rõ ràng, không biết tức giận là vì bị
lừa gạt, hay là vì tự mình đa tình, tóm lại anh vô cùng khó chịu.
Mà cảm giác khó chịu này lại đến trước buổi lễ tốt nghiệp vài ngày.
Anh là đại biểu của buổi lễ, phải lên sân khấu đọc diễn văn, buổi tập luyện
đó, cô cố lấy dũng khí hẹn anh ra ngoài.
“Chuyện gì?” Thái độ anh lạnh lùng.
“Cái kia……” Lần đầu tiên trong đời, lấy danh nghĩa của mình viết thư cho anh,
nhưng lá thư lại bị làm nhàu mất rồi cho nên cô không có can đảm đem ra.
Hơn nữa, khẩu khí của anh rất lạnh mạc, không giống như trước đây……
“Ờ…… Biểu hiện của cậu rất khá……”
“Cám ơn.” Anh vẫn không có biểu cảm gì.“Cậu tìm tôi ra đây chỉ muốn nói điều
này?”
“Còn có…… Còn có…… Phong độ của cậu rất ổn định…… Ơ…… Tôi muốn nói, chẳng lẽ
cậu không thấy run?”
Bây giờ có phải cô căng thẳng quá mức không?
Khi cô gái này căng thẳng, nói năng sẽ rất lộn xộn.
“Thôi miên chính mình, mặc kệ là một ngàn, hay hơn một vạn người cũng phải
coi như chỉ có một người. Nếu cậu ngay cả đối diện với một người, cũng không thể
biểu đạt ý tứ của mình hoàn chỉnh, thì tôi có nói nữa cũng không có tác dụng.
Còn chuyện gì nữa? Nếu không có …”
“Ai nói tôi không thể biểu đạt ý tứ của mình!” Bị anh kích động, cô xúc động
rút bức thư trong túi ra.“Cái này, cho cậu!”
Lần này, cô không té ngã, động tác rõ ràng ngắn gọn, cô thật muốn vỗ tay cho
chính mình, cô sợ rằng cả đời cũng khó được khí phách như giờ phút này.
Nếu không tính khuôn mặt đỏ hồng đến mức sung huyết kia.
Cô không biết mình tại sao lại dũng cảm như thế, có lẽ là nghe nói, anh thi
vào một trường đại học ở phía Bắc! Nghĩ đến anh sắp phải tốt nghiệp, có thể cô
sẽ không còn được gặp lại anh, lần đầu tiên trong đời thích một tên con trai như
vậy, cô muốn, ít nhất cô muốn cho anh biết, vì mối tình đầu của cô nói một câu
hoàn chỉnh, sau này nhớ tới mới không tiếc nuối.
Cô không dám nhìn anh, giơ cao hai tay chờ anh nhận lấy. (nghe giống dâng trà
quá chị ơi)
Không khí lặng im trong ba giây –
“Rẽ trái 5 bước, bên tay phải có thùng rác, phiền cậu, cám ơn.” Anh thu tay
lại, thậm chí biểu tình không có chút biến hóa, cứ nhàn nhạt như vậy nói ra mấy
chữ này.
Cô vừa kinh ngạc, vừa không thể tin được anh nói ra điều đó.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô dũng cảm như vậy, thật tình chân ý về
nói cho một người biết, anh sao có thể làm như vậy……
Đôi mắt mở lớn, chứa đầy hơi nước, cô chính là trừng anh, hốc mắt đỏ
hồng.“Cậu — rất quá đáng!”
Thích một người không có gì sai, anh có thể không tiếp nhận, nhưng không thể
đạp hỏng tâm ý của cô như vậy chứ!
Không trở mặt, từ ngữ mắng chửi người khác của cô cùng lắm cũng chỉ có như
vậy, nhưng đôi mắt ủy khuất kia, đã hoàn toàn nhắn truyền tải được một bản cáo
trạng trong im lặng.
“Nếu tôi quá đáng không phải cậu cũng nhàn rỗi hơn ư? Rảnh rỗi thay người
khác đưa tin như vậy, sao không đi làm người đưa thư đi?” Anh trào phúng.
“Tôi, tôi không có, cái này là tôi viết……”
“cậu viết? Thì ra cậu không chỉ truyền tin, còn kiêm viết thay?” Anh sửa lại,
người này có thể chọn làm gương người tốt việc! Thật nhiệt tình, sau này cô thật
sự có thể trở thành người phát thư tận tình đó.
Cậu ta hình như…… càng không thích. Cô muốn giải thích, nhưng lương tâm tội
lỗi lại không thể nào nói lên.
Anh nói oan cho cô sao? Nhưng việc này cô quả thật đã từng làm, không phải
sao?
“Tôi cũng không muốn hỏi cậu đã thay bao nhiêu người làm chuyện này, nhưng
cậu có nghĩ tới hay không, đây là cậu đang giúp người khác lừa gạt tôi. Nếu viết
bao nhiêu bức thư mà thành ý cũng không có một chút, vậy tôi cần gì phải
xem?”
Cho nên…… Anh đang giận cô lừa gạt anh?
“Đúng rồi, xin lỗi.” Cô đ