
m người khác.
Trần
Tử Hàn không thích rườm rà khoa trương như thế, giống như đang “khoe
khoang trá hình”, nhưng anh cũng không tỏ thái độ chống đối ông ngoại,
thỉnh thoảng có một số việc để mọi người tùy ý làm.
Tôn Thục Mẫn thật lòng mà nói cũng rất tự hào vì con trai, giọng nói chan chứa hoan hỉ.
Trần Tử Hàn thấy mọi người trong nhà vui vẻ như thế cũng cảm thấy mãn
nguyện, chỉ có điều anh gọi điện cho Vương Y Bối hết lần này tới lần
khác vẫn không thể liên lạc được.
Bấy giờ anh mới nhớ ra vấn đề
đang tồn tại. Điểm thi hai người chênh lệch nhiều đến thế, biết chọn
trường nào mới được đây? Vợ chồng Trần Á Phong và Tôn Thục Mẫn từ lâu đã muốn cho anh vào học trường đại học hàng đầu toàn quốc, anh vốn có dự
định chọn Đại học Yên Xuyên, nhưng hiện tại lại chợt nảy sinh do dự.
Tối hôm đó, Trần Tử Hàn ngủ không yên, trong lòng đầy bất an. Đột nhiên anh hiểu ra, trên đời này có nhiều chuyện không thể dựa vào ý muốn của
mình, cuộc sống đâu có hoàn hảo đến thế.
Sáng sớm hôm sau, Trần
Tử Hàn tỉnh dậy trong tình trạng uể oải vì thiếu ngủ, Tôn Thục Mẫn lo
lắng hỏi, anh nhất quyết nói không có chuyện gì. Thế nhưng dáng vẻ bồn
chồn đi tới đi lui của anh lại khiến cho cả Tôn thục Mẫn và Trần Á Phong đều thấy khó hiểu.
Trần Tử Hàn đành quay về phòng riêng, cầm di
động xoay tròn trong tay, không biết mình nên làm gì. Lần tiếp theo ấn
phím gọi tới số điện thoại kia, anh vô cùng kinh ngạc vì đã kết nối
được.
Vương Y Bối nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, trong
lòng chợt thấy xót xa. Cô muốn cùng anh thi vào một trường đại học, muốn ngày ngày được ở bên anh, nhưng điểm của cô kém như vậy, mọi thứ bỗng
chốc trở thành ảo tưởng viển vông.
“Cậu sao thế? Tắt máy suốt là sao?”
Cô nghe thấy giọng nói của anh, nhưng một từ cũng không nói ra được.
Khi học cấp hai, cô từng tự nhủ, cả đời này sẽ chỉ yêu một người, chỉ nắm
tay một người, giống như câu hát nổi tiếng: “Điều lãng mạn nhất em có
thể làm chính là cùng với anh từ từ già đi”[2'>. Trần Tử Hàn chính là
thiên trường địa cửu trong lòng cô, chính là người ở bên cô tới già
trong tưởng tượng của cô, vậy mà cuối cùng cô lại phải thất vọng nặng nề thế này.
[2'> Bài hát Điều lãng mạn nhất do Triệu Vịnh Hoa trình bày.
Vương Y Bối nắm chặt điện thoại trong tay, mím môi không lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp của anh từ bên kia truyền tới: “Sao thế? Sao im lặng?”
Nghe thấy câu hỏi của anh, cô lại cảm thấy mình thật sự chỉ biết khiến người khác thất vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô không muốn anh biết
mình khóc nên phải bặm chặt môi để không phát ra tiếng nức nở. Nhưng chỉ cần nghe thấy nhịp hô hấp của cô, Trần Tử Hàn đã biết cô đang khóc, anh cau mày: “Đừng khóc, đừng khóc!”
Anh nói vậy lại càng kích động cô khóc lớn tiếng hơn, nếu vừa rồi còn muốn
giấu anh thì bây giờ lại muốn được khóc thỏa thích một trận bằng hết thì thôi.
Trong lòng Trần Tử Hàn thật sự khó chịu, muốn nói gì đó
khuyên nhủ cô nhưng đúng lúc đó điện thoại lại bị sập nguồn vì hết pin.
Anh cắn răng, tưởng tượng tới bộ dạng nức nở của cô, tim đau tựa như có
mũi kim đâm vào.
Anh bỏ điện thoại xuống chạy ra khỏi nhà, mặc cho Tôn Thục Mẫn đứng đằng sau gọi lại.
Căn hộ nhà anh nằm trên tầng 5, anh cứ như vậy vội vã chạy xuống, chưa bao
giờ anh cuống quýt đến thế. Chỉ đơn giản là vì anh muốn ở bên cô lúc
này, muốn ôm cô vào lòng, muốn nói với cô: Không học chung trường đại
học cũng không sao, lúc nào rãnh rỗi nhất định anh sẽ tới tìm cô, anh
tình nguyện giao toàn bộ thời gian của mình cho cô.
Trần Tử Hàn
thuộc nằm lòng địa chỉ nhà Vương Y Bối, anh bắt taxi tới nhà ga rồi mua
vé. Hiện tại trong đầu anh chẳng kịp nghĩ bất cứ gì khác ngoại trừ hình
ảnh khuôn mặt đẫm lệ của cô. Ngồi trên taxi, anh bồn chồn chỉ muốn xe
chạy nhanh thêm một chút, một chút nữa…
Nhà cô nằm cách đường
quốc lộ không xa lắm, cô từng nói với anh trước cửa nhà cô có hai cây
quế, bên cạnh còn có một cây hoa dành dành, những lúc tâm trạng tốt, cô
thường lấy nụ hoa mang về trường học, cắm vào bình nước và chờ đợi chúng nở ra.
Vừa xuống xe, Trần Tử Hàn đi dọc theo con đường nhỏ, vừa
đi vừa lễ phép hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm thấy nhà cô. Nhưng anh có
phần do dự, không biết cô có nhả hay không, anh lấy thân phận gì để vào
nhà cô?
Anh đưa tay vào lần mò túi áo rồi đến túi quần, bấy giờ
mới nhớ ra mình đã vứt cái di động hết pin trên giường. Anh đứng trong
sân trước nhà cô, hít sâu, dáng vẻ do dự, hàng lông mày nhíu lại.
Căn nhà mang hơi thở xưa cũ, không phải kiểu cũ kĩ cổ kính nhưng gạch xây
nhà khác đặc biệt, kiểu tự nung rất nhiều năm trước đây, tường sơn màu
lam nhạt, nhìn qua không thấy bắt mắt nhưng lại khiến người ta không kìm được lòng mà cảm thấy ấm áp. Trên ban công bày mấy chậu xương rồng bà
và mấy giỏ lan.
Trần Tử Hàn mỉm cười, đúng là rất hợp với tính
cách của cô, mấy loại cây này không cần tốn công chăm sóc vẫn có thể
sinh tồn được.
Điều ngoài ý muốn chính là, tuy không thấy bóng
dáng Vương Y Bối đâu nhưng Trần Tử Hàn lại gặp một người khác, cùng
người đó nói rất nhiều chuyệ